Tạm thời khoa cấp cứu đã hết phòng, An Ninh thấy các y tá đều bận rộn, lại không biết được tình huống bên
trong, ngay cả Trần Hoan cũng bị gọi vào hỗ trợ.
Còn cô vẫn làm công việc hằng ngày, ghi bệnh án, kiểm tra giấy tờ, lấy máu...
Không thể tự mình đỡ đẻ, trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng cũng sao, sau này còn nhiều cơ hội khác....
Không thể tự mình đỡ đẻ, trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng cũng sao, sau này còn nhiều cơ hội khác....
Hơn hai tiếng sau, người mẹ sinh một bé nam, mẹ tròn con vuông. Trần Hoan vui mừng đến bên cạnh An Ninh
nói chuyện không ngừng, "Trời ạ, thì ra khi đứa trẻ ra đời có hình dáng như vậy, đây là lần đầu tiên mình thấy!"
An Ninh đang nghi tình trạng bệnh của bệnh nhân thì dừng lại, hài hước nói: "Nhìn cậu vui mừng như vậy, ai
không biết lại tưởng cậu sinh đó."
Đột nhiên Trần Hoan không nói nữa.
Lúc này An Ninh mới buông bệnh án trong tay ra, "Chẳng lẽ Khâu Mẫn lại tìm cậu gây sự?"
"Không có." Trần Hoan trầm tư, "Nhắc tới cũng kỳ, lâu rồi Khâu Mẫn không có liên lạc với Kha Phàm, ở trong
bệnh viện gặp nhau cũng không chào hỏi? Hình như sau khi uống thuốc trừ sâu cô ấy đã buông xuống mọi
việc."
Ánh mắt An Ninh hơi đổi, nhẹ gật đầu, "Vậy là tốt rồi, chắc cô ấy đã nhìn rõ hiện thực."
Rèm trắng bị kéo ra, La Dao đi ra, vỗ vỗ vai Trần Hoan, "Vừa rồi cô làm rất tốt, cô tên gì?"
"Tôi tên Trần Hoan." Trần Hoan được cổ vũ, vui vẻ đưa tay kéo An Ninh lại gần, chủ động giới thiệu nói: "Đây là
An Ninh, chúng tôi đều là sinh viên thực tập."
La Dao nhìn An Ninh thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ kinh thường, sau đó dời tầm mắt sang bên cạnh, "Tốt rồi,
tôi phải về khoa phụ sản đây."
"Bác sĩ La đi thong thả!" Trần Hoan nở nụ cười thân thiện.
An Ninh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng La Dao, cô xác định tối hôm qua tại quán bar là lần đầu tiên hai người
gặp nhau. Rốt cuộc cô đã đắc tội gì với vị bác sĩ La này rồi chứ? Vừa rồi rõ ràng cô thấy sự khinh bỉ trong mắt
La Dao, mặc dù rất nhanh nhưng cô không nhìn nhầm.
An Ninh đang suy nghĩ, thình lình bị người khác ấn đầu xuống, cô cả kinh, quay đầu lại liền thấy vẻ mặt lạnh
lùng của Lâm Khai Dương.
"Sư phụ..."
"Đang trong thời gian làm việc, nghĩ gì mà mất hồn vậy, bệnh nhân vẫn còn chờ cô thay thuốc đó!" Lâm Khai
Dương lớn tiếng nói, giống như ngay sau đó sẽ là núi lửa bộc phát.
An Ninh lập tức xoay người, "Được... Tôi đi ngay!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?