"Trước khi đi anhkhông biết La Dao cũng ở đó, sư phụ em chỉ nói anh đến cứu mạng." BạchTín Vũ thở dài,
"Nếu như anh biết cô ấy cũng đến, anh sẽ không dắt emđi."
Tiếng nói ngừng hồi lâu, vẫn không thấy An Ninh trả lời, anh quay đầu nhìn cô, lúc này mới phát hiện cô đã
ngủ rồi.
Tư thế ngủ rất ngoan, mái tóc dài mềm mại lệch về một bên, màu tóc màu đem làm nổi bật làn da trắng nõn
của cô, lông mi dài khép lại.
Trong mắt Bạch Tín Vũ toát ra vẻ sủng nịch, chỉnh máy điều hòa nhỏ lại, thừadịp lúc dừng lại đợi đèn đỏ, anh
cởi áo khoác của mình đắp lên người cô.
Xe chạy trên con đường yên tĩnh giữa đêm khuya, kỹ thuật lái xe của BạchTín Vũ rất tốt, đã gần hai giờ sáng,
trời lại mưa cộng thêm lúc nãy uống vài ly rượu với Lâm Khai Dương, nên giấc ngủ này An Ninh rất sâu.
Mãi cho đến chung cư, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cứ ôm áo khoác của anh ngủ.
Bạch Tín Vũ nghiêng mặt nhìn cô một hồi, sau đó xuống xe, mở cửa định ôm cô ra.
Khi anh vươn tay về phía cô thì cô theo bản năng lui về sau, ngay cả trongmơ cũng tránh né sự đụng chạm của
anh, động tác rất nhỏ đó cũng khiếnbác sĩ Bạch khó chịu.
Dường như để trả thù sự tránh né của cô,anh khẽ hôn lên trán cô một cái, sau đó nhanh chóng lui ra, như
không có việc gì, giả bộ chỉnh sửa cổ áo của mình.
Có lẽ nụ hôn nhẹ của anh không có cảm giác tồn tại, nên An Ninh vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tín Vũ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một hồi, thử đẩy đẩy vai cô, nhẹ giọng kêu: "An Ninh!"
Rất rõ ràng vì tác dụng của cồn nên An Ninh ngủ rất say, không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
Con mắt của Bạch Tín Vũ đầy ý cười, lại tiến sát đến mặt cô, bây giờ thứanh hôn chính là đôi môi đỏ hồng của
cô. Không nhắm mắt, đôi mắt lạnhlùng bình tĩnh và cảnh giác, khi bốn cánh môi chạm vào nhau thì cuốicùng
anh cũng biết được hương vị mà mình đoán bấy lâu nay.
Khôngdám hôn mạnh, anh hôn rất nhẹ nhàng, duỗi đầu lưỡi ra khẽ liếm đôi môianh đào của cô, hô hấp của cô
tỏa ra mùi rượu, làm anh muốn ngừng màngừng không được. Dùng môi và lưỡi nhiều lần thưởng thức làn môi
cô.
Đột nhiên An Ninh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, giống như có một hơithở nóng bỏng bao quanh cô, đã
quấy rầy giấc mộng của cô.
Cô mở choàng mắt, một gương mặt nghiêm nghị cách mặt cô rất gần, hai mắt lạnh lùng bình tĩnh cách mắt
kính đối diện với mắt cô.
Phản ứng đầu tiên của cô là đẩy anh ra, "Anh làm cái gì vậy?"
Bạch Tín Vũ lập tức đứng lên, thản nhiên nói: "Tự tỉnh lại là tốt rồi, anh còn tưởng rằng em giả bộ ngủ đợi anh
ôm em lên chứ."
"Tôi... tôi không có giả bộ ngủ, vừa rồi uống chút rượu, hơi nhức đầu, cho nênngủ quên mất." Cô nhìn nhìn áo
khoác trên người mình, hơi bối rối xuốngxe, trả áo khoác lại cho anh .
An Ninh cảm thấy rất ngại, khi Bạch Tín Vũ lái xe cô lại bất tri bất giác ngủ mất, như vậy hình như không được
lễ phép cho lắm.
"Anh tha lỗi cho em." Bạch Tín Vũ bình tính nhận lấy áo khoác, rồi đóng của xe lại.
An Ninh liếc nhìn bầu trời đêm, "Đã tạnh mưa."
Nhưng Bạch Tín Vũ vẫn cứ mở dù, rất tự nhiên lại gần cô, đặt tay lên eo cô,dùng giọng điệu không cho cô từ
chối nói: "Mưa đã tạnh nhưng mai hiênvẫn nhỏ nước."
An Ninh bước ra một bước, "Tôi không cần..."
"Không được." Anh nhíu mày, giọng điệu giống như đang làm việc, "Em ở chúng với anh, nếu như em bị cảm
rồi ây cho anh thì sao?"
"..." Bị bác sĩ Bạch nói như vậy, An Ninh cảm thấy nếu như cô còn từ chối thì rất ích kỷ? Vì vậy cô thỏa hiệp nói:
"Vậy cũng được."
Vì thế rõ ràng mưa đã tạnh, hai người vẫn cứ dùng dáng vẻ của một cặp tình nhân đi dưới một cái dù...
An Ninh vẫn cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô lại cảm thấy hình như Bạch Tín Vũrất có tinh thần, hơn nữa khóe
môi hơi nhếch lên, quả nhiên tâm trạngrất vui.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?