Thức ăn trên bàn hết sạch sẽ, An Ninh ngồi bên cạnh uống nước trái cây nhìn Bạch Tín Vũ ăn chén canh cuối
cùng.
Đột nhiên ngoài cửa sổ nổi gió, bức màn màu vàng nhạt bị gió thổi đung đưa, một tia chớp xẹt qua giữa bầu
trời đêm, ngay khi đó có tiếng mưa rơi.
An Ninh vội đứng lên, đang định bước đi, thì bị Bạch Tín Vũ gọi lại, "Sao vậy?"
"Quần áo vẫn còn phơi ngoài ban công."
"Quần áo vẫn còn phơi ngoài ban công."
"Bên ngoài đang mưa, để anh đi lấy quần áo, em dọn chén đi." Bạch Tín Vũ đi đến đi ban công trước cô.
An Ninh dọn chén đũa xong, lúc lau bàn mới phát hiện một việc...
Đáng tiếc đã quá muộn.
Chỉ thấy trên tay Bạch Tín Vũ đang cầm áo lót và đồ ngủ của cô, còn có mấy cái áo sơ mi của anh, tất cả đều là
đồ lót, nhưng dáng vẻ kia lại hết sức tự nhiên.
Chỉ mấy bộ quần áo mà thôi, An Ninh giả bộ như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình. Nhưng
cô lại thấy Bạch Tín Vũ ôm quần áo ngồi ngồi trên ghế sa lon, bắt đầu gấp từng cái, sau đó còn nhẫn lại chồng
lên nhau.
Gấp hết áo ngoài, ngón tay thon dài của anh vươn đến nội y màu lam nhạt của cô.
An Ninh phải bỏ dở việc trong tay, chạy đến giằng lấy đồ của mình, anh lại đưa tay ngăn lại, thản nhiên nhìn
cô, "Có vấn đề gì sao?"
"Tự tôi gấp được rồi."
"Em giặt quần áo cho anh, anh gấp quần áo cho em, chúng ta huề nhau." Bạch Tín Vũ không trả lại áo ngực
cho cô, bình tĩnh nói: "Anh không muốn người khác nói chủ phòng như anh đối xử hà khắc với bạn cùng
phòng."
An Ninh im lặng một lúc, giọng nói của anh không cao không thấp, giống như không có bất kỳ tình cảm cá
nhân nào. Hơn nữa nét mặt của anh rất nghiêm túc, giống như đang thi hành công vụ. An Ninh cảm thấy nếu
như mình còn nói lại cũng chỉ dư thừa, vì thế cô không ngăn anh nữa, nếu anh thích gấp quần áo thì cứ để anh
gấp thôi.
Bạch Tín Vũ mở áo ngực màu xanh ra, đặt lên hai chân của mình, đầu tiên gấp lại, sau đó nhìn nhìn, cảm thấy
như vậy không đúng, vì thế gấp lại. Quan sát một hồi lại cảm thấy không được, lại tiếp tục gấp.
An Ninh nhìn anh vài lần, nhưng anh vẫn nhàn nhã gấp cái áo ngực nhiều lần. Cô không thể nhịn nữa rồi, đi
đến giật lấy áo ngực trên tay anh, bình tĩnh nói: "Bác sĩ Bạch, anh làm việc này thì đúng là không biết trọng
nhân tài rồi."
Bạch Tín Vũ ngẩng đầu lên, trong mắt có tia vui vẻ rất khó phát hiện ra, khóe môi hơi nhếch lên, nghiêm mặt
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?