🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 22: Cái Ôm Ấm Áp Nhất

Trăng ngoài cửa sổ sáng rất rõ, ánh đèn trong phòng ấm áp, trên bàn bày ba món ăn một nóm canh, An Ninh

ngồi trên cái ghế hình hình tròn, Bạch Tín Vũ đứng ở sau lưng cô, khom người dùng hai cánh tay ôm lấy cô.

Tất cả đều vô cùng tự nhiên, giống như hai người đã quen biết nhiều năm, ở chung nhiều năm, chưa bao giờ

bị ngăn cách bởi hiểu lầm. Bạch Tín Vũ thân là một bác sĩ, trên người anh ít nhiều cũng có mùi thuốc sát trùng,

ngược lại đó là một mùi rất dễ ngửi.

Như cái gì đây? An Ninh bình tĩnh nhìn thức ăn trên bàn, nếu như có thể dùng lời nói để ví dụ thì... mùi trên

người anh như một mùi an tâm.

Loại cảm giác bình thản này làm cô thất thần trong giây lát, nhưng chỉ trong giây lát thôi, cho đến bây giờ sự

dịu dàng của anh đều không cho bất kỳ ai quyến luyến, sau khi dịu dàng , anh sẽ có 1000 phương pháp làm

bạn hết hy vọng, làm bạn đau khổ.

Cho nên An Ninh chợt đứng lên, giữ khoảng cách với anh, tùy tiện giải thích, "Tôi hơi khát, tôi đi lấy nước trái

cây uống đây."

Vì cô đứng dậy nên Bạch Tín Vũ lùi lại hai bước, anh không nói gì, im lặng nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt

trong trẻo giống như hiểu rõ mọi việc.

An Ninh mở tủ lạnh, tìm kiếm, nhưng bình nước trái cây giống như đang đối nghịch với cô, làm sao cũng

không tìm được nó.

Bạch Tín Vũ đi tới, dừng lại phía sau cô, sau đó tay anh vươn ra từ trên vai cô, đóng cửa lại.

An Ninh phải xoay người lại, miễn cưỡng cười cười, đành nói: "Rõ ràng tôi nhớ tôi để bên trong, nhưng sao lại

không tìm thấy."

Bạch Tín Vũ cúi đầu nhìn cô, "Nước trái cây ở trên bàn, nó vẫn luôn ở trước mặt em."

Bạch Tín Vũ cúi đầu nhìn cô, "Nước trái cây ở trên bàn, nó vẫn luôn ở trước mặt em."

"Vậy sao?" An Ninh bật cười nói: "Tại tôi không nhìn thấy."

"An Ninh, em đang phát run." Giọng nói Bạch Tín Vũ nhàn nhạt, từ tính cho thấy anh rất bình tĩnh, giống như

mặt biển sau cơn bão, có gió biển từ từ, còn có sự yên lặng của bờ cảng.

An Ninh giơ tay của mình lên, quả thật hơi run, xế chiều từ lúc cha mẹ của cậu thanh niên nắm áo khoác cô,

giọng khàn khàn muốn cô nói ra một đáp án không đúng sự thật, thì cô bắt đầu phát run.

Sau khi rời khỏi đó cô không ngừng bận rộn, ở phòng cấp, khâu vết thương cho bệnh nhân, lấy máu, nghiên

cứu bệnh án, sau khi về nhà mua thức ăn nấu cơm, lúc rảnh thì ôn bài. Cho cho rằng mình đã tỉnh, nhưng sao

còn phát run?

Cô làm ra vẻ không có việc gì, bỏ hai tay vào túi, "Tôi..."

Bạch Tín Vũ lại vươn tay ra ôm cho vào ngực, hai cơ thể dán chặt một chỗ, ấm áp của anh truyền đến người cô,

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...