Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn của An Ninh, Trần Hoan cảm thấy rất áp lực, cô hiểu rõ Anh Ninh, chỉ cần tiết lộ
một chút tin tức, An Ninh sẽ xâu chuỗi lại từ đầu đến đuôi.
Cô cúi đầu có vẻ hơi lúng túng, "Thật ra thì mình cũng không thân với Khâu Mẫn lắm, chỉ biết cô ấy không học
chung trường với mình, lòng háo thắng cũng rất mạnh, là loại người nhất định phải đạp người ta xuống dưới
chung trường với mình, lòng háo thắng cũng rất mạnh, là loại người nhất định phải đạp người ta xuống dưới
chân... Về phần người đàn ông kia... mình không biết là ai cả."
Trần Hoan nói xong cũng đứng dậy, "Mình vào trước đây, cậu từ từ ăn."
An Ninh như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Trần Hoan, thậm chí lúc đi còn đụng phải cái
bàn kế bên, có điều gì đó không bình thường.
Cô vừa ăn vừa nhớ lại, lúc sáng khi vào phòng nghỉ thấy Trần Hoan nói chuyện điện thoại, vừa thấy cô liền vội
vàng cúp máy, rồi đến biểu hiện không yên lòng khi đưa dụng cụ vào dạ dày, còn có những lời nói đa sầu đa
cảm khi ăn cơm. Cô có thể khẳng định, Trần Hoan có việc giấu cô.
Đang suy nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên bị hai bóng dáng hấp dẫn.
"Tôi để một cuộm phim chụp X-quang và bệnh án cậu xem chưa?" Bác sĩ Kha hỏi.
"Ừ." Bạch Tín Vũ gật đầu.
"Cho nên cậu cũng cho rằng nhanh chóng làm giải phẫu cắt bỏ khối u là phương pháp điều trị tốt nhất?"
"Trong lòng cậu đã có đáp án. Mình sẽ giải thích tâm trạng của cậu, hiện tại vấn đề cậu thấy khó khăn nhất
chính là thuyết phục bệnh nhân tiếp nhận giải phẫu, dù sao chuyện này nguy hiểm rất cao..."
Bạch Tín Vũ dừng bước, không nói tiếp nữa, bởi vì An Ninh chủ động đi đến phía này.
Bác sĩ Kha cười nói: "Là Anh Ninh sao? Nghĩ thông suốt? Có phải lão Lâm lại bắt lại cô? Cho nên cô quyết định
đi ăn máng khác đến với tôi?"
"Xin chào bác sĩ Kha..." An Ninh lễ phép cười với anh ta, "Thật ra thì tôi tìm bác sĩ Bạch."
Kha Phàm kinh ngạc nhìn Bạch Tín Vũ, "Hai người biết nhau?"
Bạch Tín Vũ theo thói quen đẩy mắt kiếng, sau đó khoanh tay trước ngực, "Xin hỏi có chuyện gì không? Bác sĩ
An."
An Ninh bị câu "Bác sĩ An" của anh làm ngẩn người, không thể đoán được tâm trạng của anh qua giọng nói,
dáng vẻ lạnh nhạt, lại kéo khoảng cách giữa hai ngời ra thật xa, giống như không thể chạm vào người anh.
"Tôi nhặt được đồ của anh, nhưng bây giờ không có mang theo, anh có thể đến chỗ tôi lấy không?" Mặc dù
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?