Không khí của Khoa cấp cứu rất khẩn trương, bên tai giống như lúc nào cũng vang lên bản giao hưởng "vận
mệnh" của Beethoven, vì có thể tham gia quá trình cấp cứu mà An Ninh vừa vui vừa lo. Lần trước lúc gặp bệnh
nhân gãy chân cô biểu hiện rất tệ vì vậy mà trong lòng có bóng ma.
"Tình trạng như thế nào?" Bác sĩ Lâm mang theo An Ninh và Dương Quang đứng trước giường bệnh.
"Người bệnh thuốc trừ sâu tự sát." Một y tá đứng bên cạnh trả lời.
"An Ninh, cô đến đây kiểm tra giúp bệnh nhân."
"Tôi?" An Ninh căn bản còn chưa kịp suy nghĩ đã bị Lâm Khai Dương kéo đến, "Tốc độ, không phải đang nói
đùa, đừng sợ, tôi sẽ đứng một bên quan sát."
"Được." Cô không từ chối, vừa kiểm tra cho bệnh nhân vừa trò chuyện, "Cô tên gì vậy? Có thể nói cho tôi biết
tại sao cô lại uống thuốc trừ sâu để tự tử không?"
"Không cần cứu tôi, các người tránh ra hết đi!" Bệnh nhân suy yếu nằm trên giường đẩy cô, "Tôi không muốn
sống, các người không nhìn thấy sao? Tôi không muốn sống!"
Lâm Khai Dương giữ bả vai An Ninh lại, "Đừng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của bệnh nhân, nói cho tôi biết bây
giờ cô muốn chữa trị như thế nào?"
"Rửa sạch khoang miệng bệnh nhân, chuẩn bị dụng cụ, để súc ruột."
Lâm Khai Dương gật đầu, nói với y tá bên cạnh: "Dựa theo những gì bác sĩ An nói mà chuẩn bị." Anh quay đầu
nhìn về phía bên trái, "Dương Quang, cậu chuẩn bị để súc ruộ cho bệnh nhân."
"Sư phụ... Cái này tôi không nắm rõ...." Dương Quang lui thẳng về sau, "Trước đây tôi từng có sai sót, có thể
gây thương tổn cho bệnh nhân."
Lâm Khai Dương hung hăng lườm cậu một cái, đúng lúc Trần Hoan chạy tới, anh nhìn về phía Trần Hoan nói:
"Cô đến đây."
Trần Hoan đi tới, trấn an nói: "Cô gái, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cứu cô."
Y tá đưa dụng cụ cho Trần Hoan, cô đi tới trước mặt bệnh nhân, cả người cứng đờ, vẻ mặt cũng thay đổi rất
mất tự nhiên, sau khi thử đưa dụng cụ vào dạ dày bệnh nhân lần thứ hai mà vẫn không được, sắc mặt Lâm
Khai Dương đã trở nên xanh mét.
"Để tôi thử xem." An Ninh chủ động giải vây, nhận lấy dụng cụ trên tay Trần Hoan tiếp tục công việc. (Đây là lý
do tại sao cứ thấy bác sĩ thực tập là sợ, nếu chị này mà chết thì do chị Trần Hoan cấp cứu mà chết :-D)
do tại sao cứ thấy bác sĩ thực tập là sợ, nếu chị này mà chết thì do chị Trần Hoan cấp cứu mà chết :-D)
Trải qua một hồi cấp cứu, cuối cùng tình huống bệnh nhân cũng ổn định, sau khi đi ra Lâm Khai Dương lần đầu
tiên cười với An Ninh: "Vừa rồi cô làm tốt lắm, giống như đã bắt đầu thích ứng với công việc của khoa cấp cứu
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?