Khi An Ninh ở trong phòng bếp nhào bột thì cô vẫn không rõ tại sao mọi chuyện có thể xảy ra. Ở bệnh viện đã
cố tránh người này, vậy mà lại ở chung một chỗ với anh. Không chỉ như vậy, hiện tại anh đứng cách mình
không đến một mét, chỉ dùng khóe mắt cũng có thể thấy anh đang bày bát đũa.
Cái kệ cạnh tay cô bày cái chén anh đã dùng qua, trên sofa có túi xách của anh, trên ban công treo một cái áo
sơmi trắng của anh. Trong không khí đều là hơi thở của anh, không có chỗ nào không có.
Bốn năm rồi, lúc gặp lại hai người ngầm hiểu không hề nhắc đến cái ngày khó chịu đó, nhưng mọi chuyền đều
đã xảy ra. Vì sao bốn năm trước anh có thể dùng giọng nói lạnh lùng nói với cô: "Cô không đặc biệt chút nào,
tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."
Hiện tại giống như những chuyện đó đều do cô tưởng tượng ra, dường như từ trước đến giờ chưa từng xảy ra
chuyện gì.
Bạch Tín Vũ quay đầu nhìn cô một cái, một bộ váy liền thân màu vàng nhạt, cúi đầu tập trung nhào bột.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ nhàng thổi qua, áo sơmi trắng trên giá tung bay theo gió. Khóe môi
anh nở nụ cười khó phát hiện được, nhanh thôi nơi đó sẽ treo cả quần áo của cô.
An Ninh đang nhào bột thì bỗng nhiên cảm thấy trên cổ mình có một sợi dây đeo, cô cúi đầu nhìn thấy một
cái tạp dề màu hồng nhạt. Còn Bạch Tín Vũ thì thì đứng sau lưng cô, đang định cột dây tạp dề ngang hông cô.
Cô muốn đưa tay ngăn lại thì lại phát hiện trên tay đều là bột mì, chỉ có thể bất mãn nhíu mày, "Anh làm gì
vậy?"
"Không phải rất rõ ràng sao? Đeo tạp dề cho em."
"Cảm ơn anh bác sĩ Bạch, nhưng em không cần." An Ninh tỏ thái độ xa cách, lùi hai bước, khiến anh không
đụng được vào mình.
"Đeo tạp dề không phải vì em có cần không mà để ngừa vi khuẩn trên quần áo dính vào thức ăn." Anh
nghiêng mặt nhìn cô, "Những điều cơ bản này ở trường y em chưa học qua sao? Trong phẫu thuật bác sĩ mặc
đồ vô khuẩn không phải vì mình cần hay không mà để ngăn vi khuẩn trên quần áo mình dính và người bệnh
nhân đúng không?"
An Ninh cảm thấy vừa vừa bực mình vừa buồn cười, cho nên bây giờ anh vì vấn đề tạp dề mà dạy dỗ cô sao?
"Tự tôi sẽ đeo."
"Tự tôi sẽ đeo."
Anh lại gần cô, đôi tay vòng qua eo cô, thấy cô vùng vẫy anh thoáng nhíu mày, "Đừng cử động."
An Ninh ngẩn ra, cái giọng nói quen thuộc này, bốn năm trước mỗi lần dùng ống nghe bệnh kiểm tra xong sẽ
nói những lời này. Khi đó cô sẽ ngoan ngoãn không động, sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, phối hợp
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?