🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 886: Da thịt cô lạnh lẽo

Nước mắt nóng bỏng, từng giọt từng giọt rơi lên trên mu bàn tay Ôn Noãn.

Nhưng mà cô vẫn không hề có chút tri giác nào.

Giống như bác sĩ nói, cô đã rơi vào tình trạng ngủ đông, cô không thể nghe anh gọi, cũng không nghe anh nói, cho dù thứ tình yêu mà cô khát khao nhất cuộc đời đang ở ngay bên cạnh thì cô cũng không thể ôm lấy được.

Đêm dần dần buông.

Hoắc Minh gương mắt nhìn ra bên ngoài đêm tối, nhẹ nhàng nói: "Tuyết rơi rất dày, khắp nơi toàn là màu trắng, nếu mấy đứa trẻ nhà mình nhìn thấy chắc rất vui mừng. Nếu như em tỉnh lại thì anh có thể dẫn em về nhà, em ngồi ôm cốc sữa bò nóng, nhìn mấy đứa trẻ chơi đắp người tuyết ngoài sân."

Anh nói, lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ôn Noãn.

Da thịt cô lạnh lẽo.

Đôi mắt Hoắc Minh đau rát.

Anh không thể chịu nổi nữa, nhịn không được vùi mặt mình vào hõm vai cô, giọng nói chứa đầy áp lực: "Ôn Noãn, bác sĩ đã nói em sẽ tỉnh lại! Nhưng mà một giây một phút anh cũng không chờ được nữa!"

Anh sợ hãi, sợ có chuyện ngoài ý muốn.

Không một giây phút nào anh dám nhắm mắt, sợ bỏ lỡ thời khắc cô tỉnh lại, nhưng từ đêm đến khi trời sáng, bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, Ôn Noãn vẫn không mở mắt.

Nhiệt độ cơ thể của cô dường như lại hạ xuống thấp hơn một chút.

Sáng sớm, Hoắc Chấn Đông bận bịu một đêm, vội chạy đến bệnh viện.

Trên người ông mang theo sương tuyết, lúc đi vào còn cẩn thận cởi áo khoác ra để ở ngoài, sau đó bước khẽ vào trong: "Chưa tỉnh lại à?"

Hoắc Minh gật đầu.

Hoắc Chấn Đông mang đồ ăn sáng đến, nhẹ giọng nói: “Bố nhờ mẹ con chăm sóc cho mấy đứa nhỏ rồi, bọn nhỏ còn chưa biết gì cả.”

Hoắc Minh vẫn nhìn chằm chằm Ôn Noãn.

Hoắc Chấn Đông vỗ vai con trai mình: "Đã mất nhiều máu lại còn thức suốt đêm, ăn tí gì đó mới có sức chăm sóc vợ con được, nghe bố nói đi."

Hoắc Minh gật đầu.

Anh ăn rất nhanh, ăn xong lại ngồi ở mép giường nhìn Ôn Noãn.

Anh nói chuyện với cô, nói về mấy đứa nhỏ, muốn cho cô tỉnh lại.

Hoắc Chấn Đông nhìn dáng vẻ điên cuồng của anh, biết như vậy là không được, nhưng ông không thể khuyên con trai mình chuyện này, nếu đổi lại là ông, ông cũng không thể bình tĩnh.

Bác sĩ đến đây kiểm tra, lắc đầu.

Hoắc Minh đứng dậy, giọng nói rất bình tĩnh: "Nếu như cô ấy vẫn không tỉnh lại thì sẽ thế nào?"

Đối mặt với người nhà bệnh nhân như vậy, bác sĩ cũng có chút không đành lòng, thấp giọng nói: 'Ảnh hưởng trực tiếp nhất là đứa bé trong bụng! Nếu tình trạng này kéo dài quá lâu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thể của cô Hoắc."

Ông cũng rất đau lòng, ông yêu thương Ôn Noãn, trong lòng ông, Ôn Noãn cũng giống với Minh Châu, ông nghĩ đến khả năng xấu nhất có thể xảy ra trong tương lai, không khỏi trào nước mắt.

Lúc này, đằng sau vang lên giọng nói của Hoắc Minh: "Thầy Thanh Thủy đã nói tính tình con quá mạnh mẽ, tình duyên rất cạn! Bố, liệu có phải do con nên Ôn Noãn mới phải chịu tổn thương nhiều lần như vậy không?”

Hoắc Chấn Đông đỏ vành mắt lên, giọng nói càng nghẹn ngào hơn.

"Nói bậy!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...