Trong lòng Hoắc Minh vô cùng biết ơn.
Từ nay trở đi, những lo lắng này chỉ còn là lo lắng.
Gió đêm thổi mạnh, Hoắc Minh thở ra luồng khói thuốc cuối cùng, hắn đóng cửa số lại đi vào phòng sách... bên trong phòng ngủ có vợ của hắn và cả đứa trẻ chưa chào đời.
Ôn Noãn sẽ dựa vào đầu giường, vừa đọc sách vừa chờ hắn.
Dịu dàng, hòa tan cái lạnh trong đêm...
Sáng sớm, Ôn Noãn thức dậy. Hoắc Minh đã chăm sóc Hoắc Tây và Sùng Quang thức dậy, hai đứa trẻ đang ăn sáng, ba lô nhỏ được đặt ngay ngắn trên sô pha.
Hoắc Minh mũ áo ngay ngắn, trên tay hắn là một hộp chuyển phát nhanh.
Ôn Noãn có hơi kỳ lạ: “Cho em à?” “Không phải!" Hắn bình tĩnh nói, sau đó định bỏ hộp chuyển phát nhanh vào trong phòng đựng đồ lặt vặt, Ôn Noãn ngắn hắn lại: “Em muốn xem.” _
Hoắc Minh khẽ ho một tiếng: “Gửi nhầm
Ôn Noãn không tin.
Cô kiên trì muốn xem, quả nhiên đúng như cô nghĩ, đây là đồ gửi tới từ thành phố H.
Do Sở Liên gửi.
Ôn Noãn xem xuống phần ký tên, nhịp tim cô trở nên nhanh và loạn nhịp, ít nhiều gì cũng có vài phần cảm thán. Cô nhìn Hoắc Đình: “Anh còn nói là gửi nhầm!”
Hắn cười nhạt: “Không muốn em không vui.”
Ôn Noãn bắt đầu mở hộp chuyển phát nhanh ra, bình tĩnh nói: “Cũng không có gì không vui cải”
Trước giờ, vấn đề giữa cô và hắn đều nằm trên người hắn, thực ra những người khác đều không quan trọng như vậy... Điều cô để ý nhất chính là cô ta là em gái của Kiều An.
Ôn Noãn nghĩ bản thân cô vẫn là người lòng dạ hẹp hòi.
Cô mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một số đặc sản nông thôn của thành phố H, bột của loại cây nào đó được mài ra.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn một hồi, cô gọi người giúp việc mang nó vào nhà bếp, có lẽ lúc trời lạnh có thể pha một ly uống!
Hoặc Minh lặng lẽ ôm chiếc eo nhỏ của cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, anh chưa bao giờ thích cô ta”
“Ừ, em biết.”
Ôn Noãn không khỏi nhớ tới ngày đó, dấu son môi kia.
Đừng nói là thích, cho dù lúc đó hắn có dục vọng... cô và Hoắc Minh cũng sẽ không có ngày hôm nay, chẳng qua lúc đó hắn dò xét như vậy quả thực đáng ghét.
Hoắc Minh cười sửa sang lại cà vạt, nói với hai đứa trẻ: “Lên xe đi! Bố đưa các con tới nhà trẻ.”
Trên lưng tiểu Hoắc Tây và Sùng Quang đã đeo ba lô nhỏ. Tay nắm tay leo lên xe... Ôn Noãn đứng ở tiền sảnh, lặng lẽ nhìn chiếc xe RV màu đen rời khỏi biệt thự, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, trên bàn ăn còn có bữa sáng kiểu Trung mà cô thích ăn, còn có cả khoai tây nghiền của Doãn Tư.
Không thể không thừa nhận, Hoắc Minh là một người chồng tốt.
Ôn Noãn xoay người lại, tiểu Doãn Tư được người giúp việc đưa xuống lầu, cô hôn con trai mình.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?