Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về nhà.
Hắn không muốn tới fcông ty, chỉ muốn ở cạnh vợ mình, nhưng Ôn Noãn không cho.
“Cũng không phải chuyện gì mới mẻ, anh tới công ty đi!” Hoắc Minh ôm cô lên sô pha, mở lò sưởi tới nhiệt độ vừa phải rồi mới yên tâm. Người giúp việc trong nhà đại khái cũng đã đoán được có tin vui, đồng loạt tới chúc mừng
Hoắc Minh.
Hoắc Minh hào phóng phát lì xì.
Mặt trời mùa đông ấm áp.
Ôn Noãn cầm một cốc sữa bò nóng, nhìn Hoắc Minh đang dặn dò người giúp việc làm việc ở bên ngoài, sau đó hắn đi tới bãi giữ xe, chỉ là lúc mở cửa xe ra, anh lỡ đãng quay đầu lại, vừa hay đụng trúng ánh mắt của Ôn Noãn.
Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù cả hai đều không nói gì.
Nhưng trong bụng cô đang mang thai đứa con của hắn, như vậy cũng đã đủ ngọt ngào.
Lúc hoàng hôn, Hoắc Minh đưa Hoắc Tây và Sùng Quang trở về, lúc xuống xe, Tiểu Sùng Quang xuống xe trước, sau đó còn đỡ Hoắc Tây.
Hoắc Minh đóng cửa xe, im lặng quan sát.
Ngay lập tức, hắn đi theo hai đứa trẻ bước vào đại sảnh.
Trong đại sảnh chất đầy đủ loại quà tặng và thuốc bổ quý hiếm, Ôn Noãn đang kiểm tra rồi cho người giúp việc mang vào trong nhà kho.
Hoắc Minh cởi áo khoác ra, thuận tiện hỏi: “Có rất nhiều người tới à?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Chỉ có bố mẹ và Minh Châu tới! Mang theo rất nhiều đồ.”
Cô nói tiếp: “Đừng tiết lộ tin tức em mang thai ra ngoài, tránh cho mọi người lui tới.”
Hoặc Minh nhìn dáng vẻ rủ mày khép mắt của cô, không nhịn được ôm lấy eo cô từ phía sau, dịu dàng nói: “Vợ nói đúng, phụ nữ mang thai không nên vất vả.”
Ôn Noãn cảm thấy có phần không được tự nhiên.
Trong nhà vẫn còn ba đứa bé, hắn làm nhưng vậy không chút kiêng kị, lỡ như bọn chúng học theo thì phải làm sao.
Hoắc Minh cười.
Hắn đi qua ôm lấy Doãn Tư, đứa nhóc này có dáng vẻ rất đẹp, trắng trẻo mềm mại.
Trong lòng Hoắc Minh đang nghĩ: Vẫn nên sinh một đứa con gái thôi!
Ngoại hình giống Ôn Noãn, tốt nhất tính cách cũng giống cô.
Tiểu Hoắc Tây nhìn bố mình, lại nhìn sang mẹ mình, cô bé dường đại khái đã đoán ra được điều gì đó, thế là cô bé chạy qua, nhẹ nhàng sờ lên bụng mẹ mình, cẩn thận hôn lên.
Ôn Noãn cúi đầu, vuốt ve mái tóc xoăn màu xanh của cô bé.
Tiểu Hoắc Tây vẫy cánh tay trắng mềm: “Trương Sùng Quang, cậu qua đây!”
Trương Sùng Quang từ từ đi qua. Hoắc Tây để cậu nhóc sờ lên bụng Ôn Noãn, còn lén lút nói với cậu nhóc: “Trương Sùng Quang, cậu sắp làm anh trai rồi, có vui không?”
Cô khom lưng xuống hôn cậu nhóc, nhỏ giọng nói: “Sùng Quang, cháu có thể gọi cô là mẹ.”
Nhưng Trương Sùng Quang đã là một cậu bé bảy tuổi, cậu nhóc thấy ngại.
Gương mặt nhỏ khẽ đỏ lên.
Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng, cô vẫn luôn tôn trọng đám trẻ, buổi tối cô định nấu cơm tối cho đám trẻ, cuối cùng bị Hoắc Minh đuổi vào nghỉ ngơi, cô vô cùng bất đắc dĩ: “Mang thai mà thôi, nào mong manh tới vậy!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?