Ngực Hoắc Minh lại ấm áp. Anh cũng không ngủ, sau đó anh trực tiếp vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng hỏi cô: “Chuyện lúc trước của em và hắn ta là như thế nào vậy?”
Ôn Noãn gối đầu lên tay anh: “Anh sẽ không muốn biết đâu.
Làm gì có người đàn ông nào rộng lượng như vậy?
Hoắc Minh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của cô và nói: “Anh muốn biết.”
Ôn Noãn dựa vào ngực anh. Cô nói rất khẽ, cô nói một vài chuyện, cô nói rất nhiều... Mà Hoắc Minh cũng kiên nhẫn dịu dàng nghe, anh là một người rất hiểu tình cảm, anh hiểu được.
Anh cũng có thể cảm giác được, năm đó trái tim Cố Trường Khanh đã rung động.
Hắn ta đã bỏ lỡ Ôn Noấn...
Tâm trạng của Hoắc Minh cực kỳ phức tạp, anh cúi đầu, vợ của anh đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ Cố Trường Khanh trong giấc mơ của cô lần này là Cố Trường Khanh thời đại học, không có tai nạn xe cộ thảm khốc, chỉ có cây ngô đồng, chiếc xe đạp và thư viện mà thôi.
Đó là lần trái tim rung động lần đầu tiên đẹp đẽ.
Nếu nói không ghen thì không thể nào.
Nhưng anh biết, Cố Trường Khanh chết rồi, hắn ta sẽ mãi mãi lưu lại trong trí nhớ của Ôn Noãn.
Nếu cô không có tình cảm.
Vậy cô đã không nhận lấy bông hoa của Gố Hi Quang.
Hoắc Minh rón rén đứng dậy, anh không rời khỏi phòng ngủ, sợ Ôn Noãn tỉnh giấc lại sợ hãi. Anh chỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng ngủ lặng lẽ nhìn mưa rơi trong đêm.
Chuyện tình cảm vợ chồng mà anh muốn.
Thật ra đã phát triển tốt đẹp hơn, nhưng lại có thêm chút tiếc nuối, mà những tiếc nuối này chỉ có thể là anh tự đi gặm nhấm mà thôi.
Cũng giống như chuyện của Kiều An và Sở Liên vậy.
Ôn Noãn cũng chỉ có thể một mình im lặng chịu đựng mà thôi.
Cố Trường Khanh cũng thế, chỉ có thể là Hoắc Minh anh một mình chịu đựng, vì đây là cuộc sống của hai người họ. Nếu như muốn sống vui vẻ thì chắc chắn phải chịu đựng điều ấy.
Đã rất lâu rồi anh không nhớ đến Kiều An. Nhưng có lẽ dù rất lâu sau này Ôn Noãn cũng không thể quên được Cố Trường Khanh.
Chuyện này, Hoắc Minh không thể tính toán được.
Ôn Noãn vẫn chưa tỉnh hẳn, rất nhanh sau đó đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, cô tỉnh lại...
Hoắc Minh đã đưa Hoắc Tây đến trường, đồng thời cũng dẫn theo Doãn Tư.
Ôn Noãn lặng lẽ nằm thêm một lúc, cô vẫn không quên giấc mơ tối hôm qua, thế là cô đứng dậy đi vào phòng để quần áo mở két sắt ra.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?