Hoắc Minh bình thản khẽ cười, không nói gì nhiều, thực ra Cố Trường Khanh cũng đã mất rồi, anh còn có gì để tính toán chứ? So đo với người chết, cũng không có phẩm vị gì.
Ôn Noãn không giải thích gì.
Cô ôm lấy Hoắc Doãn Tư, chơi với cậu bé một lúc.
Hoắc Minh chơi cùng Tiểu Hoắc Tây.
Trong phòng làm việc bỗng trở nên ấm áp, anh không nhịn được nghiêng qua thấp giọng hỏi cô: “Ôn Noãn, chúng †a xem như đã làm hòa rồi sao?”
Ôn Noãn bình thản cười.
Ngày tháng sau đó rất bình yên, anh nắm giữ tập đoàn Tây Á, còn Ôn Noãn thì bận rộn quay phim... Hai đứa nhỏ cũng được chăm sóc rất tốt, lần tranh cãi đó gần như đã bay đi xa rồi!
Thi thoảng, Ôn Noãn sẽ nhớ đến Cố Trường Khanh.
Cũng từng có lúc bừng tỉnh giấc từ trong mơ.
Lúc tỉnh lại, Hoắc Minh không có bên cạnh, anh đang công tác ở Hongkong.
Ôn Noãn khoác thêm áo khoác ngủ, đi đến trước cửa sổ. Mưa đêm, mang theo hơi mùa thu càng nồng đậm. Ôn Noãn cảm thấy hơi lạnh. Cô ấn gọi cho Hoắc Minh, điện thoại vang lên mấy tiếng, anh nhận máy, giọng điệu dịu dàng: “Ôn Noãn... Mơ thấy ác
mộng sao?”
Cô ừ một tiếng, cô mơ thấy Cố Trường Khanh gặp tai nạn xe.
Hoắc Minh khẽ thấp giọng: “Muốn anh quay về không?” Cô nói không cần.
Trong điện thoại im lặng một lúc, cô lại hỏi anh: “Anh ngủ chưa?”
Hoắc Minh nhìn một đống giấy tờ trên bàn làm việc, thấp giọng nói: “Còn chưa nữa! Muốn kết thúc đàm phán sớm rồi quay về!”
Hai vợ chồng nói chuyện mấy câu.
Cuối cùng, Ôn Noãn cúp điện thoại trước.
Cô nghĩ, nếu trẻ hơn mấy tuổi, có lẽ cô sẽ hy vọng anh quay về!
Bên kia, Hoắc Minh cúp điện thoại rồi mở ảnh Ôn Noãn ra, lặng lẽ nhìn một lúc lâu.
Dạo này quan hệ bọn họ cải thiện hơn nhiều rồi.
Có thể là do cái chết của Cố Trường Khanh, khiến người ta cảm thán.
Thật ra anh biết, sau khi Cố Trường Khanh chết, đã chiếm một chỗ trong lòng Ôn Noãn. Anh không thể nào so bì được, bởi vì người chết rồi cũng không cách nào so đo được.
Anh chậm rãi thích ứng với tình cảm bình đạm này, chỉ là anh không biết, tình yêu của Ôn Noãn đối với anh còn bao nhiêu!
Bên ngoài cửa lại là Xa Tuyết.
Cô ta nghe nói Hoắc Minh đi Hongkong công tác, nên cố ý nhận quảng cáo, thuận lý thành chương ở cùng một khách sạn với anh.
Xa Tuyết mặc áo ngủ tơ tằm, rất gợi cảm.
“Tổng giám đốc Hoắc, máy nước nóng trong phòng tôi hỏng rồi, có thể mượn dùng một chút không?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?