Minh tinh nữ sao, không phải chỉ muốn nổi tiếng sao?
Cô giúp Đinh Tranh, nâng đỡ ả càng bạo hơn...
Trợ lý Từ hơi sững người.
Ôn Noãn mỉm cười: “Dùng quan hệ của tôi cho ả vài tài nguyên tốt, dùng thời gian ngắn nhất làm ả nổi tiếng... Đúng rồi, điều tra hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ của ả, còn quá khứ của ả nữa!”
Trợ lý Từ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của sếp, nuốt nước bọt.
Cô ấy đi làm ngay!
Ngày hôm đó Xa Tuyết nhận được lời mời từ một chương trình tạp kỹ nổi tiếng. Ả ít nhiều cho rằng là vì Hoắc Minh nên nghĩ tới việc gọi điện thoại cảm ơn anh.
Nhưng ả không có số điện thoại riêng của anh, chỉ đành gọi tới công ty.
Điện thoại đổ chuông vài lần, một vị thư ký Trương nghe điện thoại của ả, lịch sự nói: “Tôi sẽ chuyển lời cho Tổng Giám đốc Hoắc.”
Xa Tuyết vội vàng cảm ơn.
Ả bỏ điện thoại xuống, Đinh Tranh đang bên cạnh.
Đinh Tranh hút điếu thuốc lá dài nhỏ, không nhanh không chậm nói: “Hiện giờ em còn non lắm, không thể so với Ôn Noãn! Em đừng tưởng mình còn trẻ, nếu so về khí chất... Khí chất được hào môn bồi dưỡng mà Ôn Noãn có, em không so được! Nhưng sau khi em trở thành ngôi sao nữ hạng nhất, cũng sẽ không kém hơn cô tai”
Xa Tuyết là con át chủ bài trong tay cô ta.
Cô ta phải bỏ ra số tiền lớn, nâng ả nổi tiếng!
Đàn ông đều biết lựa chọn như nào giữa người tình trẻ đẹp và vợ hay chống đối.
Đinh Tranh rời khỏi văn phòng.
Không ngờ cô ta nhận được điện thoại của Cố Trường Khanh, nhìn thấy cuộc gọi này cô ta ngẩn người hồi lâu.
Cuối cùng cô ta cũng bắt máy, giọng nói chói tai: “Tổng Giám đốc Cố, sao hôm nay có hứng gọi điện thoại cho tôi
vậy? Tôi cho rằng anh sớm quên con người tôi rồi chứ.”
“Chúng ta gặp mặt đi!”
Cố Trường Khanh cúp điện thoại.
Người trong phòng làm việc, nghịch ổ khóa bình an trong tay.
Ôn Noãn bảo trợ lý trả lại món quà sinh nhật hắn tặng, còn cô cũng không nói một lời với hắn. Thật sự hắn không hiểu, hiện giờ cô sống không tốt, vì sao không suy nghĩ về hắn một chút.
Cố Trường Khanh khế nâng mắt nhìn hình ảnh trên laptop.
Hắn đã lấy video kỷ niệm ngày thành lập trường.
Không biết mấy ngày này hắn đã xem bao nhiêu lần, nhưng Ôn Noãn thờ ơ.
Ước chừng mười phút sau, Cố Trường Khanh xuất phát.
Hắn hẹn gặp Đinh Tranh ở khách sạn.
Trong căn phòng sang trọng, Đinh Tranh mặc áo ngủ bằng lụa gợi cảm, bên ngoài khoác áo ngủ cùng màu, đang tựa người vào sô pha uống rượu vang đỏ, dáng người đó thực sự rất đẹp.
Cố Trường Khanh bước vào.
Cô ta khẽ mỉm cười: “Sao vậy, cầu xin vì người trong lòng của anh à?”
Cố Trường Khanh ngồi đối diện cô ta.
Hắn từng có quá khứ với cô ta, cho nên cũng không khách sáo, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Cố Trường Khanh uống hai ly rượu, hắn nhìn Đinh Tranh: “Người của cô, đừng phá hoại gia đình của Ôn Noãn.”
Cô ta cười tới chảy nước mắt, mới hỏi: “Đau lòng sao? Sợ cô ta lén khóc!”
Cô ta bước tới, dựa vào lòng hắn, dùng ngón tay thon dài trêu chọc hắn, hơi thở như hoa lan: “Cố Trường Khanh, muốn tôi nói mấy lần anh mới tin đây, Ôn Noãn giờ đây không còn là cô gái đáng thương như trước nữa! Nếu không anh cho rằng tại sao cô ta có thể ngồi yên ổn vị trí mợ chủ nhà họ Hoắc?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?