Nhìn dáng vẻ người đàn ông ước chừng còn chưa đến bốn mươi tuổi, hào hoa tuấn tú, vẻ mặt có thể gọi là dịu dàng, không chút liên quan với lời đồn tàn nhẫn mà bên ngoài hay rêu rao.
Đứa bé khoảng bốn tuổi.
Làn da trắng trẻo, trông rất dễ thương, trông có hơi... quen mắt.
Thư ký Liễu hơi cúi người, nói nhỏ: “Ngài Lục, đây là cô Đỉnh, tìm ngài muốn cầu xin đôi chuyện.”
Lục Khiêm không thèm nâng đầu.
Trong giọng nói của ông thậm chí còn có vẻ trách cứ: “Không phải đã nói rồi sao, hôm nay không gặp khách.”
Thư ký Liễu khó xử.
Đinh Tranh vội vàng cầu xin: “Ông Lục, tôi biết ông rất bận rộn, tôi tới đây cũng là vì chuyện của chồng tôi, tôi cũng sẽ không để ông phải giúp không chuyện này...”
Cuối cùng Lục Khiêm giương mắt.
Ông im lặng nhìn người phụ nữ trước mắt, vẻ ngoài còn xem như đoan chính nhưng là khóe mắt và đuôi mày đều lộ ra vẻ mưu mô xảo quyệt.
Người khác thì thôi nhưng người phụ nữ này dám gây bất lợi cho Ôn Noãn.
Ông sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Lục Khiêm mỉm cười, ông đứng dậy ngồi vào trên sô pha, thư ký Liễu vội vàng tới rót nước trà.
Vẻ mặt của Đinh Tranh cứng lại.
Nhìn anh ta sao mà giống như đang hầu hạ hoàng đế vậy!
Đúng lúc này, Tiểu Thước Thước bất mãn, cả khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ uất ức: “Ông cậu, sao ông không chơi với con nữa?”
Lòng Lục Khiêm nao nao.
Đứa nhỏ này, vừa rồi còn đang gọi bố mài!
Ông lại ngồi xốm xuống một lần nữa, vô cùng kiên nhãn với đứa trẻ.
Đinh Tranh xem tình hình, lập tức lấy một chồng tiền giấy thật dày từ trong túi, bỏ vào bao lì xì đưa cho Tiểu Thước Thước.
Khi còn nhỏ Tiểu Thước Thước đã phải nếm trải cái nghèo.
Cậu bé nhìn bao lì xì, hỏi Lục Khiêm: “Ông cậu, có phải cái này có thể mua rất nhiều trà sữa không?”
Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Uống ít trà sữa thôi!”
Tiểu Thước Thước khịt mũi, vừa chơi đồ chơi vừa nói: “Mẹ không mua nổi, chỉ toàn mua một ly cho con uống... Mẹ tiếc tiền không dám uống.”
Biểu cảm của Lục Khiêm trở nên vặn vẹo.
Đinh Tranh ở bên tai ông nói cái gì ông cũng chẳng thèm để ý, chỉ phất tay bảo thư ký Liễu xem mà làm.
Thư ký Liễu cũng rất dẻo miệng dẻo lưỡi.
Nói chuyện một hồi, Đinh Tranh cảm thấy mình đã leo lên được Lục Khiêm rồi.
Đi ra khỏi phòng làm việc, thư ký Liễu vô cùng khách sáo.
Ôn Noãn thấy Đinh Tranh, tâm trạng phức tạp.
Nếu không phải nhờ một tay của Đinh Tranh, ngày hôm qua cô sẽ không bị Hoắc Minh đưa đi, Hoắc Minh càng sẽ không biến chuyện ghen tuông thành chuyện thường ngày.
Vấn đề giữa bọn họ rõ ràng là do anh.
Bây giờ lại biến thành do chuyện cũ năm xưa của Ôn Noãn và Cố Trường Khanh.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?