🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 819: Rời khỏi phòng khám

Rời khỏi phòng khám, ngồi vào trong xe.

Đầu Hoắc Minh vẫn còn hơi đau, anh dựa vào ghế sau, vỗ nhẹ cái trán.

Thư ký Trương cầm lọ dầu nóng Vạn Kim liên tục xoa cho anh, vô cùng đau lòng: “Tổng Giám đốc Hoắc, chúng ta tìm một bác sĩ khoa thần kinh đi! Xem ra người nước ngoài này không đáng tin cậy.”

Nghe vậy, Hoắc Minh ngẩn ra một lát.

Anh nói nhỏ: “Lúc ấy trong đầu tôi thật sự đã nhớ lại rất nhiều chuyện, thế nhưng nó lại chỉ như trí nhớ ngắn hạn sau khi uống quá chén vậy, đến lúc tỉnh dậy lại quên hết mọi thứ!”

Đây không phải là vấn đề của bác sĩ thôi miên, đó là vì dây thần kinh của anh bị tổn thương.

Hoắc Minh nhẹ nhàng chặn tay của thư ký Trương lại, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút thất vọng.

Anh sẽ nuối tiếc nhưng anh hy vọng Ôn Noãn thật sự vui vẻ.

Đúng lúc này, di động của anh vang lên.

Anh nhìn, là Ôn Noãn gọi tới, giọng nói của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng: “Minh, anh vẫn đang ở bên ngoài sao?”

Cơn đau đầu của Hoắc Minh lập tức biến mất.

Anh ngồi thẳng dậy, giọng nói hơi khàn, giọng điệu như đang nói chuyện với người yêu: “Làm sao vậy?”

Ôn Noãn chỉ cười nhẹ. Cô nói: “Bỗng nhiên em muốn làm xíu mại phỉ thúy, anh có muốn ăn không? Nếu anh muốn ăn, giữa trưa em đưa tới công ty nhé?”

Hoắc Minh cảm thấy mũi cay cay.

Anh phải kìm nén hồi lâu mới khiến giọng mình trở lại bình thường: “Vậy giữa trưa anh sẽ chờ em.”

Lúc cúp điện thoại, anh nghĩ, có lẽ cuộc hôn nhân của bọn họ không được như ý cho lắm.

Thế nhưng cũng không tệ đến mức đó.

Trong lòng anh có cô mà Ôn Noấn cũng muốn được tới gần bên anh. Ở trong lòng cô, anh là người cô muốn quý trọng... Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ hay sao?

Đã tốt hơn nhiều người rồi.

Lúc giữa trưa, Tổng Giám đốc Hoắc được ôm vợ ngủ trưa như mong muốn.

Trong căn phòng nghỉ chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông, anh ôm cô, khiến đầu mũi cô bị mùi hương nam tính của người đàn ông bủa vây, lặng lẽ xâm chiếm tất cả trong cuộc sống của cô.

Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, cô thấp giọng hỏi anh: “Anh cảm thấy em nên quyên góp bao nhiêu tiền trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?”

Cứ mỗi khi tới dịp lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, đây là hoạt động không thể nào thiếu được.

Trước sau có bao nhiêu người là có bấy nhiêu đôi mắt đang nhìn. Ôn Noãn không thích sự nổi bật, cô cảm thấy năm triệu là một con số nằm giữa, có thể vừa túi tiền lại không quá phô trương.

Cô nói với Hoắc Minh.

Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo của cô: “Cũng được!”

Ôn Noãn xoay người dán vào trong lòng anh.

Và một chiếc đồng hồ.

Hoắc Minh đang ăn sáng, xem tạp chí tài chính.

Anh nghe tiếng bước chân, giương mắt nhìn cô, cặp mắt sâu thẳm ẩn chứa trìu mến rồi lại có chút bất mãn: “Ôn Noãn, em mặc bộ đồ này còn long trọng hơn ngày chúng ta phục hôn nữa đấy.”

Ôn Noãn nhìn đồng hồ đeo tay, nở nụ cười.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...