Một phút sau, trên que thử thai xuất hiện hai vạch đỏ.
Minh Châu ngơ ngác nhìn, nhìn một lúc lâu, đột nhiên cô ấy che miệng lại.
Cô ấy mang thai rồi...
Cô ấy có con của Lục Khiêm rồi!
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ, cô ấy nghe ra là tiếng bước chân của Lục Khiêm.
Cô ấy nhẹ nhàng xoa bụng, chậm rãi đi ra.
Chỉ mới hai tiếng chưa gặp, mà giữa hai người đã có chút xa lạ.
Đôi môi Minh Châu run rẩy, cô ấy muốn nói cho ông ấy biết, cô ấy mang thai ròi.
Lục Khiêm lại lên tiếng trước.
Ông ấy ngồi trên sô pha, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve tay ghế sô pha, nhưng thể đang cân nhắc một lúc rồi mới nói: “Minh Châu, em cũng thấy rồi, ở bên cạnh tôi rất nguy hiểm”
Cô ấy muốn nói, cô ấy không sợ.
Lục Khiêm khẽ cười, ông ấy nhìn cô ấy chăm chú, bình thản hỏi ngược: “Vậy em ở lại bên cạnh tôi, có thể làm gì cho tôi đây? Em có thể giống như Tử Mi đổ máu cho tôi không? Minh Châu, bên cạnh tôi cần người như vậy, chứ không phải cô nhóc chỉ biết khóc đỏ mũi như em.”
Cô ấy thì thầm lên tiếng: “Anh thích cô ấy?” “Tôi tán thưởng cô ấy!”
Lục Khiêm khẽ vỗ quần nhíu mày, bình tĩnh nói: “Tay phải cô ấy phế rồi! Là do chính tay tôi làm!”
Sợ rồi phải không, sợ thì lập tức về thành phố B đi.
Minh Châu run môi, cô ấy không hiểu ý của ông ấy.
Lục Khiêm khẽ cười, nói thẳng thừng đầy tàn nhẫn: “Tôi tán thưởng chính là cô ấy nữ tính như thế! Minh Châu, em rất đáng yêu, nhưng chỉ thích hợp để giải sầu khi cuộc sống nhàn rỗi tĩnh lặng, Minh Châu, tôi chắc chắn không sống một đời nhàn rỗi được, hiểu không?”
Ông ấy đột nhiên hung tàn nói: “Em không hiểu gì cả!”
Minh Châu nghe xong chợt hoảng hốt...
Đại khái cô ấy đã hiểu rồi.
Ông ấy có chút thích cô ấy, nhưng một chút thích thú này của ông ấy không đủ để từ bỏ những gì mà ông ấy sở hữu, ông ấy thích quyền lợi thích những mưu mô toan tính hơn, còn cô ấy, không phải là phụ nữ thích hợp với ông ấy.
Còn cô Lam kia, thích hợp sao?
Cô ấy chỉ ngẩng đầu, nói rất khế: “Vậy tôi chúc ông Lục tiền đồ sáng lạn.”
Lục Khiêm nhìn cô ấy chăm chú.
Còn ô lại nghiêng đầu, âm thanh ngậm ngùi ngắt quãng: “Mau đi đi! Nếu không tôi sẽ bám lấy chú thôi.”
Lục Khiêm chậm rãi đứng dậy. Ông ấy ngừng lại một chút như muốn xoa đầu cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Đến khi nắm tay nắm cửa, ông ấy mới thấp giọng nói: “Minh Châu, xin lỗi!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?