Thư ký Liễu thuyết phục nửa ngày, cô cũng không chịu nhận lấy.
Anh ta chỉ đành quay về hỏi ý Lục Khiêm, ông đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, đưa lưng về phía anh
†a, im lặng hồi lâu mới nói: "Biết rồi."
Thư ký Liễu rời đi, Lục Khiêm cụp mắt, nhìn chăm chú chiếc nhẫn kim cương trên tay.
Đúng vậy, cô đơn thuần như thế,
Làm sao có thể nhận những thứ này!
Lục Khiêm không ngờ mình sẽ thích một người nhiều như vậy, lúc làm việc thì không sao, nhưng đến khi rảnh rồi, cả đêm ông đều mơ về cô, đi trong đám đông đều vô thức quay lại phía sau, ngay cả khi xã giao với nhóm ông Dịch, ông cũng luôn nhìn về phía cánh cửa màu đồng kia, như thể giây tiếp theo, cô gái của ông sẽ đẩy cửa bước vào.
Vẻ mặt nước mắt lưng tròng kia, gọi ông là chú Lục.
Rất lâu sau đó, ông mới nhận ra rằng, buông bỏ cô, là một việc rất khó, cực kỳ khó ...
Khoảng một tuần sau, bọn họ vô tình chạm mặt nhau trong một bữa tiệc tối tại thành phố B.
Cô đến cùng Hoắc Minh. Mặc một chiếc váy xẻ tà màu kem,
Trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương, mái tóc đen dài xõa xuống tới eo.
Cả người tinh tế, xinh đẹp động lòng người.
Bên cạnh Lục Khiêm là cô Hồ, khi thấy Minh Châu, cả người ông đều cứng đờ.
Cô Hồ cũng không phải kẻ ngốc.
Trong lòng cô ta biết rất rõ mối quan hệ giữa cô ta và Lục Khiêm chỉ là đôi bên tình nguyện, không ai thật lòng với ai, dù sao thì cũng chẳng có mấy người phụ nữ giống cô ta quanh ông. Nhưng kể từ sau khi gặp Hoắc Minh Châu ở hậu trường, ông liền không còn liên lạc gì với cô ta nữa.
Đồ ngốc cũng đoán được là chuyện gì đang xảy ra.
Không lâu sau, thư ký Lưu hẹn gặp mặt đưa cho cô ta một tấm séc.
Cô ta biết, điều này thể hiện ông Lục muốn cắt đứt hoàn toàn với cô, sau này có lẽ sẽ không bao giờ đến nghe. cô ta hát hí khúc nữa.
Quả thật, cô ta cũng bắt đầu nghe nói ông Lục không còn chơi bời gì nữa.
Cô ta đoán ra ông đã có người kề bên, nhưng được ông giấu rất tốt.
Nói thẳng ra, ông còn giữ mình trong sạch hơn cả trinh nữ.
Cô Hồ hiểu cô ta không thể nào làm bà Lục được nữa, nhưng cô ta sẵn lòng giữ mối quan hệ bạn bè với Lục Khiêm, một mặt là vì ông chưa từng bạc đãi cô ta, mặt khác cô ta cũng cần thanh danh và mối quan hệ của ông.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh và cô chủ nhà họ Hoắc, nhìn nhau mà ngậm ngùi nước mắt.
Cô Hồ không biết bọn họ có mâu thuẫn gì, chỉ cười cười, nhỏ giọng nói: "Ngài Lục, sao em Minh Châu nhìn thấy ngài lại như sắp khóc thế kia?"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?