Ngày đầu năm mới, cô nhận được con thỏ kia.
Mặc dù Ôn Noãn không nói gì, Minh Châu vẫn đoán được con thỏ này là Lục Khiêm tặng.
Mà trước đó, ông Lục đã đến thành phố H.
Đêm khuya, cô nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, ôm con thỏ kia trong lòng.
Cô nhớ chú Lục.
Cô nghĩ, nhận được quà, luôn cần phải cảm ơn một chút, hơn nữa, năm mới đến rồi, cô phải nói với ông một câu chúc mừng năm mới...
Cuối cùng, cô gửi cho ông một tin nhắn.
[Chúc mừng năm mới chú Lục!]
Đợi thật lâu thật lâu, ông mới trả lời lại một tin [Chúc mừng năm mới].
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến cô gái nhỏ của ông bật khóc, cô vùi mặt vào chăn khóc thầm, khóc cho tình
cảm không thể thổ lộ của mình.
Nếu cô thích bất cứ một người đàn ông nào trên thế giới này, có sẽ thể hiện tình yêu không chút kiêng dè.
Cô sẽ thẳng thắn vô tư nói một câu: Em thích anh!
Thế nhưng người nọ lại là Lục Khiêm, là ông Lục!
Ông là cậu của Ôn Noãn.
Minh Châu vì vậy mà tức giận với bản thân mình, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà thích ông, một người bình thường không bao giờ xem tin tức như cô lại bắt đầu cố ý “tình cờ” xem TV, đọc báo, thậm chí còn nghe lén những khi bố và anh trai nói đến người kia.
Vậy nhưng cô vẫn hiểu rõ, ông không thuộc về cô!
Ban đêm, thành phố C.
Thư ký Liễu đi tới, nhẹ nhàng nói: “Ngài Lục làm sao vậy ạ?”
Lục Khiêm chỉ vào điện thoại, cười cười: “Cô gái nhỏ gửi †in nhắn cho tôi!”
Ông nghĩ, cô nhận được món quà đó, nhất định sẽ rất vui.
Đáng tiếc không thể tự tay đưa cho cô.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?