Hoắc Minh ba mươi lăm tuổi, là độ tuổi rất tốt của đàn ông, đương nhiên một lần là không đủ.
Sau đó anh bế cô lên phòng ngủ trên lầu, lại làm liên tục nhiều lần, mãi tới rạng sáng mới coi như buông tha cô...
Đêm đã khuya. Ôn Noãn mệt mỏi thiếp đi.
Hoắc Minh tiêu tốn nhiều sức lực, lẽ ra phải kiệt sức nhưng anh lại hơi mất ngủ.
Nhắm mát lại, là đoạn video năm đó của Ôn Noãn.
Không phải anh có ham muốn nặng nề, nhất định muốn vợ làm như vậy, anh chỉ là... Đã lâu rồi, anh vẫn có thể nhận ra tình cảm của Ôn Noãn dành cho anh là dè dặt.
Lúc trước, cô dễ dàng tha thứ cho anh.
Họ tái hôn mà không tổ chức lại đám cưới, cứ sống hòa thuận như vậy.
Đúng, hòa thuận.
Cuộc sống thế này không thể nói là tệ, ít nhất anh biết trên thế giới này có chín mươi phần trăm cặp vợ chồng đều như vậy, cùng nhau nuôi con, sau giờ làm việc làm một lần với vợ hoặc chồng để tiêu hao năng lượng dư thừa trong cơ thể.
Nhưng càng hòa thuận như vậy, Hoắc Minh càng cảm thấy trống rỗng!
Anh không rõ Ôn Noãn còn yêu anh hay không!
Anh không phải là đàn ông mỗi ngày đều nói chuyện yêu, sinh nhật cô, lễ tình nhân, còn có sinh nhật của con... Anh đều tặng quà, cũng nói với Ôn Noãn rằng anh yêu cô.
Nhưng cô rất hiếm khi nói ra, rất hiếm khi...
Hoắc Minh hơi muốn hút thuốc nhưng anh biết Ôn Noãn không thích ngửi mùi thuốc lá nên đành chịu đựng.
Anh nằm phía sau cô, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô.
Một lúc sau, ngọn lửa lại bùng lên, dứt khoát làm thêm lần nữa.
Ôn Noãn không tỉnh lại... Sáng sớm, Ôn Noãn dậy rất sớm.
Quần áo nam nữ vứt bừa bãi trên sô pha, cô đã thu dọn xong.
Dù sao cô cũng cần mặt mũi, không muốn để người giúp việc bàn tán chuyện riêng tư.
Hoắc Minh thắt cà vạt xuống lầu, nhìn ghế sô pha sạch sẽ mỉm cười: “Người giúp việc nhìn thấy cũng sẽ không nói gì nhiều! Đã ba mươi rồi, sao còn ngượng ngùng như thiếu nữ vậy?”
Ôn Noãn dọn bữa sáng cho anh.
Cách cô nhíu mày, nheo mắt vừa ấm áp vừa dịu dàng...
Khung cảnh là một trường tiểu học ở nông thôn. Ôn Noãn lật mặt sau, là một bức thư Sở Liên gửi cho cô.
[Bà Hoắc, cảm ơn bà đã tìm công việc này cho tôi. Tôi rất thích, có lẽ tôi sinh ra đã thuộc về nơi này, tôi rất nhẹ nhõm khi được sống một cuộc sống bình yên hơn trước kia. Ngoài ra, tôi đã tìm được nửa kia của mình, anh ấy là một người đàn ông tốt bụng, cũng là giáo viên trường này, anh ấy sẵn lòng làm bố của đứa trẻ, chúng tôi đã làm giấy kết hôn rồi.]
[Thật sự cảm ơn bà cho tôi một cơ hội.]
[Bà Hoắc, bà có thể không biết, khi luật sư Hoắc đồng ý giúp tôi, trong lòng tôi đã có kỳ vọng, có lẽ tôi có thể thông qua đứa trẻ này để chiếm được cảm tình của luật sư Hoắc, có lẽ tôi có thể phá hoại hai người, nhưng khi trợ lý của luật sư Hoắc nói cho tôi biết bà đã đồng ý cứu giúp tôi, hơn nữa còn cho tôi điều kiện chữa trị tốt nhất... Ngày đó, tôi khóc như một đứa trẻ, tôi cảm thấy mình giống như chú hề.]
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?