Một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy đi ra cửa, Ôn Noãn gọi anh: "Anh đừng mở cửa..."
Hoäc Minh hừ nhẹ: "Không được để người khác thấy anh sao?" Anh nói xong bèn đẩy cửa ra.
Bên ngoài quả thật là Hạ Như Lâm, anh ta còn đang cầm một phần ăn sáng trong tay.
Khi đối diện với Hoắc Minh, bầu không khí khó nói nên lời, nhưng Hạ Như Lâm lập tức cười nhạt: "Tổng Giám đốc Ôn thấy khỏe hơn chưa?"
"Hạ sốt rồi, nhưng tinh thần vẫn chưa ổn lắm."
Hoắc Minh bước lùi mấy bước, để anh ta vào phòng.
Hạ Như Lâm gật đầu, đặt bữa sáng xuống.
Đương nhiên anh ta cũng thấy bữa sáng được đặt trên đầu giường, ánh mắt hơi buồn buồn.
Từ đầu đến cuối, anh ta biết mình không có cơ hội nào, không chỉ là Ôn Noấn âm thầm từ chối, mà còn là lúc trước Hoắc Minh từng nhận ra năng lực của anh ta, cho anh ta một cơ hội, có thể nói nếu không có Hoắc Minh, sẽ không có Hạ Như Lâm của ngày hôm nay...
Hạ Như Lâm không thể nào làm ra chuyện bội bạc như Vậy.
Sau đó, anh ta và Hoắc Minh cùng nhau thảo luận về miếng đất kia.
Ôn Noãn nằm trên giường, yếu ớt nghe...
Sau đó cô ngủ thiếp đi, nhưng trước khi mất ý thức, cô thấy như bản thân đã tìm về được cảm giác thoải mái khi có người để nương tựa. Giống như lúc cô được ăn cả ngã về không mà lao xe thẳng về phía Kiều An, không phải là cô không sợ, nhưng đã có một đôi tay ấm áp ôm lấy cô, nói với cô: "Ôn Noãn, đừng sợ."
Loại cảm giác an toàn này, trước giờ chỉ có Hoắc Minh mới có thể cho cô.
Khiến cho Ôn Noãn chỉ muốn hãm sâu vào trong đó...
Ôn Noãn ngủ ở khách sạn cả một ngày. Khi màn đêm buông xuống, chân trời đã nổi lên ráng đỏ, áng mây như nhuốm lửa, rực rỡ và đồ sộ trôi trên nền trời.
Cô tắm rửa, cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái hơn rất nhiều.
Cửa vừa mở ra, Hoắc Minh mang hai hộp cơm vào, thấy cô quay lưng về phía mình thì cực kỳ săn sóc nói: "Em thấy đỡ hơn chưa?"
Ôn Noãn quay lại, lặng lẽ nhìn anh.
Từ khi anh mất trí nhớ, cô đã ở bên anh hơn nửa năm.
Cô từng nghĩ bản thân hiểu thấu anh, nhưng giờ cô lại không rõ... giờ đây Hoắc Minh đang nghĩ gì, anh xun xoe nịnh nọt cô là vì muốn kết hôn lại với cô sao?
Hơn nữa...
Hoắc Minh bày biện, dọn đồ ăn ra bàn, anh nhìn cô ăn, thế rồi không nhịn được mà hỏi: "Lúc đói thì ngoan thế này, có phải khi ăn no rồi lại lơ anh không?"
Ôn Noãn đúng là bội phục ăn, ngồi ăn một bữa cơm thôi mà anh cũng có thể thốt ra mấy lời mập mờ như vậy.
Cô trừng mắt liếc anh một cái.
Hoäc Minh cười cười, nhưng sau đó nói ra suy nghĩ của mình sau khi đi xem đất cho cô, anh quan sát rất tinh tường, khi nói cũng rất có sức thuyết phục, dù cho đến giờ Ôn Noãn đã có chút thành tựu, nhưng vẫn rất ngưỡng mộ năng lực của anh.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?