Công việc của Hoắc Minh phải đi xã giao nhiều.
Tâm trạng anh không tốt nên uống hơi quá chén, lúc lên xe hơi choáng váng.
Tài xế không biết về sinh hoạt cá nhân của anh, nên lúc mở cửa cho anh thuận miệng nói: “Luật sư Hoắc, anh uống nhiều quá! Về nhà bị Tổng Giám đốc Ôn nhìn thấy chắc chắn cô ấy sẽ không vui, phụ nữ đều không thích đàn ông uống say!”
Hoắc Minh tựa người vào ghế sau.
Anh lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, châm lửa, chậm rãi nhả một làn khói, cười khẽ: “Cô ấy để ý chỗ nào chứ?”
Anh có vợ cũng như không!
Ôn Noãn đối xử với anh rất lạnh nhạt.
Đã mấy tháng rồi bọn họ chưa làm chuyện vợ chồng...
Cô tuyệt đối không cho anh chạm vào.
Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lành, nhưng cô lại chuyển sang phòng khác, nói chuyện cùng cô một câu còn khó chứ đừng nói đến ngủ chung!
Tài xế đánh hơi được chuyện gì đó, không dám nhiều lời nữa, đi lên phía trước định lái xe đi.
Bên cạnh xe, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Luật sư Hoắc!"
Hoắc Minh quay đầu lại, thấy người gọi là Sở Liên! Cô ta chống nạng, đi lại vẫn chưa lưu loát. Sở Liên nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn vào chân
mình: “Bác sĩ nói hai tháng nữa sẽ khôi phục bình thường, sẽ không để lại di chứng!”
Nói xong, cô ta ra vẻ đáng thương.
Cô ta vẫn luôn cho rằng Hoắc Minh và vợ trở mặt, ít nhất anh cũng sẽ đến thăm cô ta!
Nhưng cô ta chờ đợi mãi, vẫn không đợi được anh đến!
Nhưng không sao cả, nếu anh không đến, cô ta có thể tự tìm cơ hội gặp mặt!
Hoắc Minh gật đầu, bảo tài xế lái xe.
Tài xế gật đầu, quay đầu xe lái về phía đường chính, Sở Liên nhìn chiếc nhà xe lưu động màu đen đắt tiền đi ngang qua người mình, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Vứt chiếc nạng đi, cô ta lập tức ngã xuống đất.
Nhu nhược yếu ớt, cô ta nhã trên đất, nhìn rất đáng thương.
Hoắc Minh đúng lúc nhìn thấy, anh khế cau mày, đắn đo mở miệng: 'Dừng xe!"
Tài xế có chút bối rối.
Hoắc Minh trầm giọng nói: “Anh xuống đỡ cô ấy lên xe rồi đưa cô ấy về nhài” Tài xế do dự nói: "Tổng Giám đốc Ôn biết được sẽ không vui!"
Hoắc Minh đã ngà ngà say, vuốt trán nói: "Anh không nói, cô ấy sẽ không biết! Hơn nữa, chỉ là tiện đường cho quá giang thôi, không có gì đâu!”
Tài xế không nói gì nữa, xuống xe đỡ Sở Liên lên xe. Sở Liên ngồi ở bên cạnh Hoắc Minh. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện với cô ta nhưng cô ta có thể ngửi thấy mùi thông dễ chịu trên người anh.
Cô ta lặng lẽ nghiêng người nhìn anh.
Góc nghiêng của anh rất hoàn hảo, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và góc cạnh, nét đẹp rất kiêu ngạo.
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến Sở Liên có chút hưng phấn.
Cô ta nhìn chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, trong lòng nghĩ ngợi, nhẹ nhàng cúi người hôn lên đó.
Son môi màu hồng cam,
In trên vải áo trắng như tuyết, là người cẩn thận thì sẽ không thể bỏ qua!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?