Ôn Noãn trượt ngón tay mấy cái.
Số điện thoại của Sở Liên đã lọt vào trong sổ đen của Hoắc Minh.
Làm xong, tâm trạng của cô cũng chịu chút ít ảnh hưởng, lúc Hoắc Minh nói chuyện cô còn bần thần.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở biệt thự.
Anh cởi đai an toàn ra, nghiêng người ôn hòa hỏi: "Sao lại không nói gì thế?"
Đàn ông luôn thích so đo...
Hoắc Minh suy nghĩ rồi hỏi: "Vừa nãy làm trong xe, em không thoải mái à?"
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô mở cửa xuống xe, nói lảng sang chuyện khác: "Bọn họ còn đang chờ chúng ta đấy!"
Mới đi được hai bước, Hoắc Minh đã giữ chặt tay cô lại.
Cả người cô ngã vào vòng ôm của anh.
Bông tuyết, vân bay trên không trung, làm ướt áo khoác trên người họ, nhưng mà không ai để ý đến, bởi vì trong một đêm rét lạnh thế này, có thể có được cái ôm lâu dài như thế là chuyện khó có được.
"Ôn Noãn! Có lẽ, anh có thể làm một người chồng tốt!"
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói.
Anh vứt bỏ thành kiến trước kia, muốn nghiêm túc thử đón nhận cô.
Không cần biết là vì dục vọng đàn ông, hay là do tính nết cô rất tốt, tóm lại anh cảm thấy cô là một tình nhân ngoan, cũng là một người vợ hiền, lại vừa là một bà mẹ tốt.
Ôn Noãn dựa vào vai anh, trong lòng dâng lên chút tham lam, lẩm bẩm nói.
"Thật vậy à?”
"Hoắc Minh, anh thích em ở chỗ nào?"
Hoắc Minh lười nhác vỗ vỗ người cô: "Buổi tối anh nói cho eml"
Ôn Noãn lại lẩm bẩm: "Nhanh quá!"
Hoắc Minh khẽ vuốt lưng cô, từng chút từng chút một, lúc này cô ngoan cực kỳ, mà anh thì rất thích cưng chiều cô những lúc cô thế này...
Hoắc Chấn Đông và Lục Khiêm đang đứng ở huyền quan của biệt thự.
Hai người đang hút thuốc.
Hoắc Chấn Đông bỗng trợn mắt già lên: "Ông nhìn xem, hai người đang ôm nhau ở chỗ bãi đậu xe kia có phải Hoắc Minh với vợ nó không?”
Lục Khiêm cúi đầu châm lửa, hút một hơi thật dài, nhìn rất nam tính.
Ông ấy nhìn một cái: "Còn ai vào đây!" Hoắc Chấn Đông không đứng im được!
Ông ngậm điếu thuốc lá, đội tuyết đi về phía trước, vừa đi vừa nói to: 'Hoắc Minh, mày là thằng ngốc à! Đang có tuyết mà đứng đấy diễn phim thần tượng lãng mạn, người mày da thịt dày béo không sao, nhưng vợ mày mới sinh được có hai tháng, mày cũng dám để con bé đứng hứng tuyết chung với mày?"
Đầu ngón tay đang kẹp thuốc lá của Lục Khiêm suýt bị bỏng!
Hoắc Minh lấy một điếu thuốc lá từ trong túi ra.
Anh đứng giữa trời tuyết châm lửa, sau đó cười nhạt liếc nhìn Ôn Noãn một cái.
Ít nhiều gì cũng có hàm ý chê cười trong đó.
Nói thật, bộ dáng này của Hoắc Minh đúng là làm Ôn Noãn rất thích! Chẳng qua có người lớn ở đây, cô không dám tán tỉnh với anh, vội bước vào trong đại sảnh.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?