Cô bé thích em trai hoặc em gái, trong nhà có thêm đồ chơi mới, cô bé muốn mời Trương Sùng Quang đến nhà cùng chơi.
Sau khi đưa Hoắc Tây đi học xong.
Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến bệnh viện, thư ký Trương đã liên hệ với bác sĩ.
Không bao lâu thì nhận được kết quả. Mang thai năm tuần.
Trên dãy ghế hành lang bệnh viện, Ôn Noãn cầm tờ kết quả siêu âm bụng, nhìn rất lâu.
Hoắc Minh đứng bên cạnh, anh lập tức gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, giọng nói của Hoắc Minh rất nhẹ nhàng: “Vâng, lát nữa con sẽ đưa cô ấy về!”
Sau khi cúp điện thoại, anh cúi xuống nhìn cô.
Ôn Noãn cũng vậy.
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Ôn Noãn, chúng ta lại sắp có con rồi!"
Trong lòng anh dịu dàng, không kiềm lòng được nhẹ nhàng ôm cô, để cô dựa vào bụng mình, không ngừng vuốt ve mái tóc màu trà mềm mại của cô... Anh chưa bao giờ biết mình lại khao khát một đứa con đến vậy.
Ôm cô một lúc lâu, anh khẽ vuốt mặt cô: “Ôn Noãn, chúng ta kết hôn nhé?”
Cô khẽ dạ, giọng nói mang theo âm mũi khàn khàn: “Nhưng Hoắc Minh, anh vẫn chưa cầu hôn... Anh cũng chưa chuẩn bị nhẫn cưới nữa!”
Trong lòng anh mềm nhữn đi, vô cùng dịu dàng: “Hai đứa nhỏ, chẳng phải còn đáng tin cậy hơn một chiếc nhẫn sao?”
Ôn Noãn không nhịn được đấm anh một cái.
Lúc này, cả hai đều không khỏi nghĩ đến chiếc nhẫn cưới của cuộc hôn nhân đầu tiên, nó đã được Hoắc Minh chôn vùi trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Hoắc, như một
vật tưởng niệm... Tưởng nhớ tình yêu đã mất của họ.
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, lúc đó khi để em rời xa anh, anh thật sự không có chút tự tin nào!”
Vào thời điểm đó, có quá nhiều điều không chắc chắn.
Liệu Hoắc Tây có thể sống sót không.
Liệu cô... Có quên anh không.
Hoắc Minh không khỏi ôm chặt cô, anh vốn dĩ không phải là người dễ xúc động, nhưng giờ phút này anh cảm thấy rất biết ơn... Biết ơn tất cả những người đã đưa Ôn Noãn đến với anh.
Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn ngồi xuống: “Mới có năm tuần, vẫn còn sớm!”
Đích thân Hoắc Chấn Đông rót một ly nước đun sôi rồi đặt trước mặt Ôn Noãn, quan tâm hỏi han vài câu.
Hoắc Minh nghiêng đầu cười với Ôn Noãn, nói: “Đứa bé này có mặt mũi lớn thật! Anh đã lớn đến từng tuổi này, cũng chưa được đối xử như vậy!”
Hoắc Chấn Đông cười mắng: “Bố đây là thương Ôn Noãn! Liên quan gì đứa bé chứ!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?