🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 561: Cô ấy ghét bản thân như vậy!

Ông khiến cô bị thương, cô lại mài hết mọi góc cạnh!

Lục Khiêm có hơi đau lòng, tâm trạng càng trở nên phức tạp, thậm chí ông còn không biết nên trách ai.

Ông nhìn chăm chú cô một hồi lâu, đưa di động của mình cho cô, giọng nói cũng trở lại bình tĩnh, còn mang theo một chút dịu dàng khó lòng phát hiện: “Gọi điện thoại cho mẹ em, nói họ tạm thời em không về.”

Cả người Hoắc Minh Châu cứng đờ: “Tôi sẽ không đi ra ngoài với ông!”

Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em! Nếu em không muốn, tôi sẽ tự gọi cuộc điện thoại này! Minh Châu, em có muốn tôi làm vậy không?”

Đôi mắt Hoắc Minh Châu rưng rưng, có hơi uất ức!

Nhưng cô vẫn gọi điện thoại, bởi vì là điện thoại di động của Lục Khiêm nên cô không thể nào nói dối được, chỉ có thể ăn ngay nói thật, bảo rằng muốn thương lượng một vài chuyện liên quan tới bé con cùng Lục Khiêm, có khi phải trở về trễ.

Đầu bên kia, bà Hoắc im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Bảo Lục Khiêm nói chuyện!”

Hoắc Minh Châu đưa điện thoại cho ông. Lục Khiêm nhận lấy di động, không biết ở đầu bên kia bà Hoắc đã nói gì, Lục Khiêm thấp giọng nói: “Tôi biết, sẽ không làm gì quá đáng!”

Nói thêm vài câu, ông cúp điện thoại, ném di động vào trong hộp đựng đồ.

Xe từ từ khởi động.

Hoắc Minh Châu tựa lưng vào ghế ngồi, lẩm bẩm: “Lục Khiêm, không phải ông bận lắm sao?”

Ông nắm tay lái, cười nhẹ: “Em biết lịch trình của tôi sao?”

Cô châm chọc: “Tin tức có khắp mọi nơi! Ngài Lục phong lưu phóng khoáng, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, tôi không muốn biết cũng khó!”

Lục Khiêm không nói gì.

Trong đêm tối ông chỉ lẳng lặng lái xe, bên cạnh có cô gái nhỏ ông đã từng rất yêu thương.

Giờ khắc này, ông tưởng rằng thời gian sẽ mãi dừng lại ở hình ảnh này.

Như vậy bọn họ sẽ thật sự đang ở bên nhau...

Nửa giờ sau, ông chạy xe vào trong một con đường yên tĩnh, cảnh hai bên đường vô cùng quen thuộc.

Hoắc Minh Châu nhận ra được.

Cô phản ứng kịch liệt, liều mạng võ cửa kính xe ô tô: “Tôi không đi! Lục Khiêm, tôi không đi!”

Cái này là cái gì?

Bọn họ đã tách nhau gần ba năm, bây giờ ông lại muốn đưa cô tới căn chung cư hai người đã từng triền miên bên nhau, ông muốn làm gì? Ông nghĩ cô là loại người gì!

Tất nhiên cô không thể nào xuống xe.

Cô vỗ mạnh đến đỏ cả tay, khóe mi bị nước mắt lấp đầy.

Ông là người đàn ông trưởng thành khôn khéo, sao có thể không nhìn ra trong lòng cô vẫn có ông, nếu không cô đã không phản ứng lớn như vậy!

Lục Khiêm thương tiếc khẽ chạm vào mặt cô, an ủi cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sẽ không làm gì cả! Chỉ có đôi chuyện muốn nói một chút, Minh Châu, chẳng lẽ chút tín nhiệm giữa chúng ta cũng chẳng còn nữa sao? Dù em không tin tôi thì cũng nên tin mẹ của em chứ, bà ấy cũng đã đồng ý!”

Miệng ông dẻo như kẹo.

Cô không thể nào phản bác...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...