Hai người đón được Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Minh lên xe, cài dây an toàn, anh bỗng nhớ ra: “Mấy hôm nay bận quá không trông nom Hoắc Tây được, giờ anh đưa hai mẹ con ra ngoài ăn cơm nhé!”
Ôn Noãn xoa xoa đầu Tiểu Hoắc Tây: “Con muốn đi đâu?”
Tiểu Hoắc Tây đung đưa cặp chân trắng nõn, ngáp dài: “Bố muốn ăn bữa tối dưới ánh nến cùng mẹ.”
Bầu không khí bỗng trở nên quái dị.
Ôn Noãn thật sự không hiểu được tại sao Tiểu Hoắc Tây lại biết nhiêu như vậy!
Mắt cô mở to, đối mắt với Hoắc Minh qua kính chiếu hậu, anh lười biếng nói: “Giờ làm gì có đứa con nít nào mà
không hiểu? Em đừng lo lắng quá.”
Miệng nhỏ của Tiểu Hoắc Tây bắt đầu kể lể chuyện trên trời dưới biển.
Cô bé kể hết những lời mà mấy đứa nhỏ trong trường mẫu giáo nói cho Ôn Noãn nghe.
Đương nhiên đứa nói nhiều nhất vẫn là Trương Sùng Quang.
Ôn Noãn không khỏi lo lắng.
Cô nghĩ khi nào có thời gian, nhất định phải nói chuyện với Hoắc Minh, cô sợ lời nói và việc làm thường ngày của anh có thể khiến Tiểu Hoắc Tây ra oai.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe.
Ôn Noãn xuống xe, lúc này cô mới phát hiện đây chính là nhà hàng Pháp mà mình đầu tư.
Cô nhìn sang Hoắc Minh.
Hoắc Minh dựa vào cửa xe, khẽ cười: “Anh thấy người khác ra ngoài đều là vợ tính tiền, Ôn Noãn à... Đừng nói một xíu của hời này em cũng không nhường anh được đó nhé?”
Ôn Noãn không nói gì.
Hoắc Minh đi ở phía trước, giọng nói trầm thấp: “Đúng vậy! Là anh cố ý đấy! Anh muốn để lại dấu vết của anh ở mọi nơi của em, khiến cho mọi người biết em là bà Hoắc, để cho tất cả những tên đàn ông để ý tới em phải tránh xa một chút!”
Ôn Noãn đã sớm hiểu rõ cái tính này của anh, thản nhiên nói: “Tôi không rảnh nghĩ đến những chuyện đó.”
Nói xong, cô ôm Tiểu Hoắc Tây xuống xe. Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của cô: “Để anhl”
Tiểu Hoắc Tây xuống xe, vẻ mặt ghét bỏ: Bố chỉ muốn yêu đương mãi thôi!
Có điều cảm giác một tay nắm tay bố, một tay nắm tay mẹ cũng không tệ lắm!
Cô cắt miếng bít tết cho Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng dạy cô bé cách dùng dao nĩa, cô bé được dạy xong thì dùng thử, trông cũng rất có phong thái... Ôn Noãn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nốn mà mềm mại kia, trong lòng cũng mêm theo.
Bỏ qua cảm xúc của cô và Hoắc Minh, cuộc sống có Tiểu Hoắc Tây mới là điều mà cô mong muốn.
Hoắc Tây rất cần được chăm sóc cẩn thận...
Nhưng đối với Ôn Noãn mà nói, cô bé không phải gánh nặng, mà là sự cứu rỗi!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?