Trong phòng khách nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông đang rất tức giận, ông chỉ vào mẹ của Lục Khiêm, nói: “Đây là bà nội!"
Tiểu Thước Thước có hơi thẹn thùng.
Nhưng cậu bé vẫn đi đến trước mặt bà cụ, đứa nhỏ bến lẽn sà vào lòng bà, bà cụ Lục ôm bé con mềm mại trong lòng mà tâm tình phức tạp.
Vui sướng cũng có, nhưng áy náy còn nhiều hơn!
Bà đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn nhất quyết bế Tiểu Thước Thước lên, thơm cậu bé.
Vốn là mang quà đến đây định đục nước béo cò, thay mặt con trai mà cầu hôn.
Thế mà bây giờ, tất cả quà tặng đều đưa cho cháu trai. Lục Khiêm ngồi bên cạnh bà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đứa nhỏ, một lát sau lại đưa mắt nhìn sang
Hoắc Minh Châu đang ngồi đối diện...
Hoắc Minh Châu cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, chúng ta có một đứa conl"
Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.
Ông ấy ngẫm lại thời gian, chắc là vào lần cuối cùng ông đến thành phố B đã khiến cô ấy có thai.
Mà khi cô ấy đến thành phố C, hẳn đã biết mình mang thai rồi.
Lúc ấy, khi chia tay ông, cô cảm thấy như thế nào?
Lục Khiêm suy nghĩ mông lung, sau đó phát hiện mình và cô... chẳng thể có kết cục gì.
Ông không còn là một tên đàn ông trẻ người non dạ nữa, ông biết một người phụ nữ có thể không về nhà tận hai năm, một mình nuôi con, ngoại trừ tình yêu đối với đứa bé... còn có cả lòng căm hận đối với ông.
Ánh mắt Lục Khiêm trầm buồn.
Ông bỗng nhiên nhớ đến lời Hoắc Minh: Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi không kết hôn, không về nhà, làm sao
có thể sống tốt được?
Ông còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Hoắc Minh đã dẫn Ôn Noãn quay về.
Hoắc Minh nhìn tình cảnh hiện tại trong phòng khách, cười cười nói: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao đông đủ thế này?”
Anh bước tới xoa xoa mặt Thước Thước, sau đó lại chào hỏi bà cụ Lục.
Bà cụ rất thích anh, giờ còn đang nhờ anh giúp đỡ một số công việc nên không khỏi càng thiên vị hơn.
Hoắc Minh và Ôn Noãn cùng ngồi xuống. Anh nhìn sang bố mình. Hoắc Chấn Đông cũng nhìn đứa con trai của mình.
Con đẩy qua bố, bố đẩy sang con... Ông cũng không muốn phải rơi vào tình huống làm kẻ xấu như thết
Đã không còn con nít ở đây nữa, bà cụ Lục cũng tiện nói chuyện hơn rất nhiều.
Lục Khiêm ở trước mặt bà, vẻ cực kỳ kính cẩn nghe lời.
Bà cụ nghiêm nghị nói: 'Lục Khiêm, hai nhà Hoắc - Lục chúng ta vốn là quan hệ thông gia, Minh Châu xem như là người ở thế hệ sau của con, bình thường phải gọi con một tiếng chú Lục... Vậy mà con dám làm vậy với con bé sao! Bây giờ đứa bé đã lớn như thế rồi, vậy mà nhà chúng ta lại không biết gì cả! Mẹ dạy con từ nhỏ đến lớn, là để con làm ra chuyện như vậy sao?”
Vẻ mặt Lục Khiêm xấu hổ vô cùng: "Con xin lỗi, thưa mẹt"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?