Sáu giờ tối.
Hoắc Minh đưa vợ về nhà.
Tiểu Hoắc Tây chơi đã thấm mệt, Hoắc Minh ôm cô, Ôn Noãn nhẹ nhàng bên cạnh anh.
Ở đại sảnh tầng một, nhân viên tập đoàn Tây Á đều vô cùng tò mò.
Vẻ mặt của tổng giám đốc thật dịu dàng!
Đi đến bãi đỗ xe, Hoắc Minh đặt bé con vào ghế ngồi cho em bé, lúc này mới đứng thẳng người chống nóc xe, để Ôn Noãn ngồi vào.
Khi Ôn Noãn lên xe, anh chạm vào vai cô.
“Sao vậy?” Ôn Noãn khó hiểu.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, giọng nói dịu dàng đến khó tin: “Ngày mai anh phải tăng ca, em và Hoắc Tây đi với anh nhé!”
Ôn Noãn nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh.
Cô suy nghĩ một lúc: “Buổi sáng tôi dẫn Hoäc Tây đi gặp mẹ tôi, buổi chiều mới đi được!”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Cô cho rằng anh không vui, nhưng anh lại ôm vòng eo nhỏ của cô, cúi người hôn lên môi cô ngay trước cửa tập đoàn Tây Á người ra người vào.
Ôn Noãn liếm môi: “Anh đừng tùy tiện hôn tôi!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Một lúc sau, anh cười: “Em lên xe đi, anh hút điếu thuốc!”
Anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt Tiểu Hoắc Tây, lúc này hơi nghiện thuốc.
Ôn Noãn cũng không phản đối, lên xe trước.
Hoắc Minh cúi đầu châm thuốc lá, tuy nhiên mới hút một nửa anh đã dập tắt quăng đi, mở cửa bước lên xe.
Chiếc xe Maybach màu đen từ từ lái đi...
Trong bãi đỗ xe, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trong chiếc xe BMW màu trắng, không ai khác ngoài Kiều An.
Gô ta u ám nhìn chằm chằm vào đuôi xe của Hoắc Minh.
Ôn Noãn đã trở về!
Đứa bé kia vẫn sống rất khỏe mạnh, một nhà ba người bọn họ nhìn thật sự vô cùng hạnh phúc!
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An nhăn nhó, đốt ngón †ay cầm lái cũng trắng bệch.
Cô ta rất hận! Ba năm qua, cô ta chưa một lần được gặp Hoắc Minh. Còn anh vẫn luôn nhớ tới Ôn Noãn!
“Mình kém hơn cô ta điểm nào sao?” Kiều An lạnh lùng mở miệng.
Sau cuộc mây mưa. Kiều An rút ra một xấp tiền, ném lên giường.
Cô ta đứng dậy mặc quần áo đàng hoàng, lái xe trở về căn biệt thự Kiều Cảnh Niên đặt mua ở thành phố B.
Ban đêm, bà Kiều vẫn chưa ngủ.
Bà ta nhìn thấy Kiều An trở về, đang muốn hâm nóng đồ ăn khuya cho cô ta, thấy dấu hôn trên cổ cô ta thì nổi ận: “Con còn định lêu lổng đến khi nào? Con nghiêm túc tìm người kết hôn, chẳng phải sẽ tốt hơn so với bây giờ sao?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?