Ôn Noãn chúc phúc: “Chúc mừng anh, Cảnh Từi”
Lòng Cảnh Từ tràn đây chua xót.
Anh ấy không có cảm giác gì với vợ tương lai, anh ấy thích người ngay trước mắt này đây, thế nhưng bọn họ lại không có khả năng.
Anh ấy cười nhẹ: “Cảm ơn!”
Sau đó bọn họ không tiếp tục trò chuyện, Ôn Noãn lẳng lặng nhìn Cảnh Sâm thổ lộ với Bạch Vi, nhìn người khác cười vui ca hát, nhìn Bạch Vị rút vào trong lòng Cảnh Sâm!
Cô có hơi hâm mộ Bạch Vi, dám yêu dám hận!
Mà cô lại bị một đoạn tình cảm phá nát, không dám dễ dàng tin tưởng vào tình yêu.
Sau đó Diêu Tử An chạy tới làm loạn một hồi.
Anh ta uống nhiều, cầm bình rượu chạy tới, uống say rồi phát điên, đòi chúc mừng Cảnh Sâm.
“Cảnh Sâm! Tôi chả phải hâm mộ gì anh cả!”
“Bây giờ anh ôm Bạch Vi nhưng tôi cũng có Đinh Tranh... Trong bụng Đinh Tranh còn đang mang thai con trai tôi nữa! Tôi vui muốn bay lên trời đây, cuộc sống này trôi qua thoải mái cực kỳ! Không còn có người phụ nữ nào cấm tôi ra ngoài uống rượu cũng không có ai cấm tôi lêu lổng với người khác, tôi chỉ cần đưa tiền, đưa một đống tiền là có thể lấp kín miệng Đinh Tranh, về đến nhà tôi là ông lớn, cô ấy có thai vẫn phải đi theo quỳ xuống hầu hạ tôi!”
Mặt Bạch Vi tái mét. Diêu Tử An nhìn đăm đăm vào mắt cô ấy, nói: “Mấy tháng nữa là Đinh Tranh sẽ sinh, khi nào chúng ta mới đi ký
giấy ly hôn vậy, cô mau chóng nhường lại chỗ cho cô ấy đi.”
Bạch Vi lạnh lùng mở miệng: “Anh yên tâm, tôi cũng chả lưu luyến gì cái hầm cầu thúi của anh đâu!
Diêu Tử An chỉ vào cô ấy: “Được được được... Có rảnh đi làm!”
“Ai không đi là đồ nhát gan!”
Diêu Tử An rời đi.
Bạch Vi trốn vào toilet khóc, Ôn Noãn muốn an ủi nhưng lúc cô đi tới cửa thì dừng lại.
Bên trong cửa khép hờ, Cảnh Sâm ôm Bạch Vi nhẹ giọng nói: “Đừng khóc! Hôm nay là sinh nhật anh, không phải đã nói là sẽ vui vẻ sao?”
Ôn Noãn chưa tiến vào.
Cô quay đầu cầm túi xách chuẩn bị về trước.
Ôn Noãn ừ một tiếng: “Giúp em nói với Bạch Vi một tiếng.”
Tâm trạng của cô không vui, vốn định sau khi rời khỏi đây sẽ đi dạo một chút, nhưng lúc vừa mới đi ra khỏi câu lạc bộ đã nhìn thấy một chiếc xe việt dã quen thuộc dừng trước cửa, người ngồi trên xe thấy cô đi ra thì lập tức nhảy xuống xe.
Là Khương Duệt!
Cậu ta mặc quần jean màu xanh sâm, phía trên khoác áo da màu đen.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?