Khương Lan Thính nhận điện thoại.
Đây là số điện thoại riêng của Hoäc Kiều, hầu như những người có thể liên lạc với Hoắc Kiều đều biết Khương Lan Thính, vì thế anh nói một cách rất tự nhiên: "Tôi là Khương Lan Thính.”
Ở bên kia điện thoại, Tiếu Bạch còn tưởng là mình nghe lầm.
Hoá ra là đàn ông!
Gia cảnh của Tiếu Bạch không được tốt, tuy bám vào một nữ tổng giám đốc nhưng cũng không quen thuộc đối với giới thượng lưu ở thành phố B, anh ta thật sự không biết cái tên Khương Lan Thính trong giới kinh doanh và giới giải trí là nước sông không phạm nước giếng, quả thật giống như cách nhau một dải ngân hà vậy.
Tiếu Bạch cũng không ngờ Khương Lan Thính này có xuất thân lớn thế.
Anh ta cảm thấy mình chỉ là một kẻ thua cuộc.
Cho nên đáng đời khi bị ngủ với vợ người ta.
Lời nói của Tiếu Bạch có chút dè dặt và đầy ẩn ý: “Anh là chồng của Hoắc: Kiều phải không? Tôi là Tiếu Bạch, là nam chính trong bộ phim của Hoắc Kiều, là thế này, tôi nay tôi và Hoắc Kiều có hẹn sẽ nghiên cứu kịch bản với nhau, ngài Khương, chuyện này chắc sẽ không quấy rầy đến cuộc sống riêng tư của hai người chứ! Phải rồi, anh cũng đang ở trong khách sạn của đoàn làm phim phải không?”
Khương Lan Thính thoáng nhìn về phía phòng tắm.
Hoäc Kiều vẫn đang tắm.
Anh cầm điện thoại di động đi đến trước cửa sổ sát sàn, nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi, trong giọng nói có sự lạnh lùng khó thấy: "Tôi và Hoäc Kiều không ở khách sạn của đoàn làm phim! Tuy nhiên, tôi rất ngưỡng mộ tinh thần chuyên nghiệp của anh Tiếu, hay là thế này... Đến khách sạn tôi ở để nghiên cứu đi! Vậy cũng tiện hơn."
Tiếu Bạch lập tức hiểu ra.
Hoắc Kiều nói chuyện của đoàn làm phim cho chồng cô nghe, chồng cô hiểu biết thực tế và biết đối nhân xử thế hơn cô, muốn dâng vợ của mình cho anh ta hưởng.
Tiếu Bạch cười khẩy, xem thường Khương Lan Thính.
Chắc là một kẻ ăn bám rồi!
Anh ta nói rất dè dặt: "Không biết hai người ở khách sạn nào?”
Khương Lan Thính cúi đầu nhìn xuống toàn thành phố, bình tĩnh nói: "Phòng Hilton Penthouse Suite.”
Phòng tổng thống Hilton?
Loại có giá ít nhất vài chục triệu một đêm sao?
'Vì ghen tị nên khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười: "Được, tôi nhất định đến đúng hẹn.”
Nói chuyện với người như vậy chắc chắn là tự hạ thấp bản thân.
Khương Lan Thính lập tức cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại thì Hoắc Kiều từ trong phòng tắm bước ra, vì đang ở nơi riêng tư nên cô cũng không giả vờ thay quần áo, chỉ mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, buông thống trên cơ thể mảnh mai.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?