Bọn họ nói rất nhiều, sau đó không khí cũng trở nên rất vi diệu.
ở vùng núi hoang vu không có điện thoại, không có internet, cơ bản là không có gì để giải trí… Sau khi bọn họ nói xong thì mắt to trừng mắt nhỏ, không hẹn mà cùng nhau lảng tránh đối phương.
Cơ thế Hoắc Kiều không thoải mái, cơm chiều là Khương Lan Thính sắp xếp.
Dưới sự chỉ huy của Hoắc Kiều, cuối cùng anh cũng nấu xong được một nồi cháo, mùi cũng khá thơm, ăn vào lại thấy khô người… Đều là người thành phố, sao có thế quen được với bữa cơm thanh đạm như thế này?
Hoắc Kiều là người đầu tiên không chịu nổi!
Hơn nữa, vì đang tới tháng, cô chảy không ít máu, lúc này đầu óc trở nên trống rỗng, càng cần thịt cá hơn nữa! Khương Lan Thính đi bên ngoài thưởng thức bóng đêm xong rồi trở lại trong phòng, nhìn thấy Hoắc Kiều nằm ở trên giường, dáng vẻ bi thương thở dài thườn thượt.
Anh biết tâm tư của cô, đưa cánh tay duỗi đến bên miệng cô: “Thịt!”
Hoắc Kiều cắn một ngụm, rồi lại nhả ra!
Cô nằm phè phỡn, cặp chân dài nhẹ nhàng đung đưa, cầm đọc một quyến sách tự mình đưa tới trong tay… Cô lại không biết tư thế lẫn động tác của mình mê người như thế nào, ít nhất là nhìn từ góc độ của Khương Lan Thính, nhìn không sót thứ gì.
Đôi mắt của anh trở nên thâm sâu nhưng anh không nói toạc ra.
Anh nói: “Tự tại thế hả! Nói như thế nào anh cũng là đàn ông, không sợ xảy ra chuyện sao, hôm nay trời cũng tối rồi! Hoắc Kiều, từ bao giờ mà em phóng khoáng như thế hả?”
Hoắc Kiều vẩn đọc sách: “Đã ngủ với nhau nhiều lần như vậy rồi, còn có cái gì mà phải thẹn thùng! Hơn nữa tôi còn đang tới kì, tôi nghĩ chắc là anh cũng không có khẩu vị nặng như vậy đâu nhỉ!”
Khương Lan Thính nằm xuống tới, thẳng tay kéo cô vào trong lòng ngực.
Anh nghiêm túc mà nói: “Nếu tôi không ngại thì sao!”
Hoắc Kiều thẳng tay ném sách vào mặt: “Tưởng bở! Lúc Tổng Thanh Thanh đến gặp bà dì, anh cũng không buông tha cho cô ta?”
Khương Lan Thính đeo nẹp sống mũi, bị cô ném đau, anh đành phải tháo ra.
“Anh và cô ấy chưa từng quan hệ!”
Hoắc Kiều không tin, hơn nữa đối với cô đó không phải là vấn đề.
Trên mặt Khương Lan Thính viết rõ hai chữ này.
Hoắc Kiều nghiên người, còn dựa vào anh rất thân mật, vẻ mặt say mê: “Không nói thì thôi, kỹ thuật hôn của Tôn Tư Nam cũng không tồi! Màn dạo đầu cũng nắm giữ tốt, nếu có cơ hội Khương Lan Thính anh cũng có thể thử trải nghiệm một chút, à , đúng rồi… anh ở trên giường…”
Miệng cô bị chặn lại.
Trước mắt cô là ánh mắt sâu không lường được của Khương Lan Thính.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?