Bầu không khí vô cùng kì lạ.
Ban đầu Khương Lan Thính không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt của Hoắc Minh lại mạnh mẽ nhìn về phía sau, phía sau là Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Thanh lại đi tới nắm tay anh, đây là chuyện dù thế nào thì anh ta cũng không thể phủ nhận được.
Khương Lan Thính gượng cười: “Vâng, chú Hoắc!”
'Tống Thanh Thanh khi nhìn thấy Hoắc Minh đã rất sốc, cô ta nghĩ rằng dù có hơi lớn tuổi nhưng có lẽ khi còn trẻ còn đẹp trai hơn cả Khương Lan Thính nên cô ta mới phấn khích và gọi một tiếng chú Hoắc, sau đó cô ta nhìn thấy Hoắc Kiều.
Thì ra là người nhà của Hoäc Kiều.
Cô ta chỉ thấy Hoắc Minh trưởng thành tuấn tú, toàn thân toả ra hơi thở tao. nhã, còn bà Hoắc bên cạnh thì xinh đẹp quý phái...
Điều này làm cho Tống Thanh Thanh cảm thấy vô cùng tự tỉ.
Cô ta nghĩ đến quê nhà, nghĩ tới bố mẹ xuất thân từ nông thôn, đôi tay đầy vết chai sạn so với cặp vợ chồng giàu có ở trước mặt thì vô cùng đối lập.
Cô ta không nhịn được mà nhìn Khương Lan Thính! Trong lúc nhất thời, cô ta cũng không biết Khương Lan Thính có thể cùng cô ta đi đến cuối cùng hay không, liệu anh có chán ghét xuất thân của cô ta hay không, liệu anh có cảm thấy cô ta †ầm thường quê mùa hay không?
Sự mặc cảm tự ti của Tống Thanh Thanh hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.
Hoắc Kiều không quá kiêu ngạo, nhưng cô thực sự không cần quan tâm đến thể diện của Khương Lan Thính và lòng tự trọng của Tống Thanh Thanh, hai người họ đã lừa dối sau lưng cô, đó là sự lựa chọn của Khương Lan Thính.
Con thứ của nhà họ Tôn đột nhiên hỏi Hoắc Kiều: “Em và Lan Thính quen nhau sao?”
Trước mặt bố mẹ hai bên, Hoắc Kiều đương nhiên không thể buông thả mà nói rằng cô và Khương Lan Thính đã có một khoảng thời gian yêu đương mà cô chỉ có thể giả vờ ngu ngốc cầm tách cà phê lên, mơ hồ nói: “Tạm được! Chỉ là mối quan hệ làm ăn thôi.”
Khương Lan Thính vừa khó chịu vừa buồn cười: 'Họ có quan hệ làm ăn gì chứ?
Lúc này, Tống Thanh Thanh không thể nhịn được nữa.
Cô ta kéo cánh tay Khương Lan Thính, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã đến giờ hẹn rồi!”
Khương Lan Thính biết cô ta không quen với những trường hợp này nên anh rất quan tâm đến cô ta, nhẹ nhàng nói: “Đến muộn chút cũng không sao, nhà họ Khương là khách VỊP của thẩm mỹ viện đó.”
'Tống Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi: “Anh là loại người có thể tiêu mấy trăm triệu một tháng à?”
Khương Lan Thính cười nói: “Nói vậy thì hơi phô trương, cùng lắm là hai, ba trăm triệu!”
Nói xong, anh ta lập tức nhìn về phía các bậc phụ huynh mà chào tạm biệt, còn đặc biệt nhìn Hoắc Kiều, Hoắc Kiều lười nhìn sắc mặt của anh ta, cô vẫn tiếp tục uống cà phê... Cậu hai nhà họ Tôn đúng lúc cho cô một viên đường.
Ánh mắt Khương Lan Thính sâu hun hút.
Lời này hơi gay gắt, Khương Lan Thính không thích nghe. Anh dừng lại và hỏi cô ta: “Em nói con gái chú ấy là có ý gì?”
'Tống Thanh Thanh giật mình, không phải cô ta không biết tính tình Khương Lan Thính không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên anh trực tiếp nhăn mặt với cô ta như vậy. Sau khi cảm giác hoảng sợ qua đi, cô ta nhẹ giọng hỏi anh: “Khương Lan Thính, anh có hối hận không? Nếu hối hận thì có thể đuổi theo cô ta, bây giờ vẫn còn kịp!"
Phương pháp đối phó này thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của Khương Lan Thính.
'Tống Thanh Thanh thẳng thắn đến mức không nói được.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?