Trời vừa tờ mờ sáng, Lục u liền đi đến bệnh viện.
Cô mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lục Khiêm nằm trên giường, thần sắc của ông ấy đã khá hơn, sau khi truyền dịch vào buổi tối thì lúc này bệnh tình đã ổn định, không có gì đáng lo nữa.
Hoắc Minh châu đang ngồi bên giường trông ông ấy.
Diệp Bạch không ngủ, anh ngồi trên sô pha xem tài liệu trên điện thoại, xử lý việc công ty. Thế nhưng, dù sao cũng là người trần mắt thịt, trên khuôn mặt anh không khỏi hiện lên sự mệt mỏi…
Lục u lặng lẽ đứng ở cửa nhìn một lúc rồi đi vào vỗ nhẹ vai Hoắc Minh châu.
Minh Châu tỉnh lại: “Lục u, con đến rồi!”
Bà ấy nói tiếp: “Bố con không sao rồi! ở bệnh viện hai ngày là ổn!… Con thay Diệp Bạch, bảo cậu ấy trở về đi! Hôm qua cậu ấy đã trông suốt cả đêm rồi!”
Lục u khăng khăng bảo bà đi về trước, dù sao Minh Châu cũng đã có tuổi rồi.
Hoắc Minh châu xoay người sửa chăn cho Lục Khiêm, nhẹ nhàng nói: “Như vậy cũng được! Để mẹ về bảo bếp hầm mấy món dề tiêu bồi bổ
cho bố con! Chắc chắn là vì cuối năm phải tham gia nhiều tiệc xã giao, ông ấy cứ tưởng mình còn trẻ lắm ấy, không biết tiết chế gì cả!”
Lục u cười nhạt, giúp bà dọn đồ.
Vừa rồi Diệp Bạch quá tập trung vào công việc, bây giờ mới để ý thấy Lục u đến. Anh cũng đứng dậy tiễn Minh Châu ra cửa. Minh Châu bảo anh nên trở về nghỉ ngơi, Diệp Bạch vuổt mặt nói: “Buổi chiều đi ạ! Buổi chiều cháu về ngủ một giấc rồi tối lại đến!”
Minh Châu thoáng nhìn Lục u, muốn nói lại thòi.
Lục u không phản đối.
Bà biết hai người đã hòa hợp. Thật ra cũng không có gì lạ, từ lần Diệp Bạch cứu Lục u khi cô đang mang thai… Quan hệ của họ đã dịu đi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội đế ở bên nhau, phát triển như bây giờ cũng là thuận theo tự nhiên.
Hoắc Minh châu ra về!
Lục u xoa mặt và tay Lục Khiêm, cô vừa tỉ mỉ làm vừa cảm thấy thương cảm. Lục Khiêm ngày càng lớn tuổi, cô khỏng biết còn có thế ở bên ông như vậy được bao lâu nữa.
Diệp Bạch đoán được nỗi lòng của cô, anh vổ nhẹ lên vai cô, khẽ nói: “Đừng nghĩ mấy chuyện thương cảm nữa! Chí ít thì bây giờ mọi chuyện đã
ổn rồi! Con người nên sống ở hiện tại.”
Lục u quay sang nhìn anh, đây là khác biệt văn hóa giữa anh và cô.
Anh lớn lên ở nước ngoài, mang theo lối suy nghĩ của phương Tây, không giống cô.
Cô không đế ý đến anh, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh đi nằm một chút đi! Em ở đáy trông được rồi!”
Diệp Bạch gật đầu, xem như đồng ý.
Lục u đi vào nhà vệ sinh giặt khăn, đang giặt cô bỗng khẽ giật mình…
Trong gương xuất hiện thêm một người.
Diệp Bạch lại gần, vòng tay ôm eo cô, dịu dàng hỏi nhỏ: “vẫn đang suy nghĩ à? Anh thấy bố em vẫn còn có thể sống thêm tám đến mười năm cơ.”
“Như vậy vẫn không đủ.”
Đòi mắt Lục u đỏ hoe, cô cúi đầu không cho anh nói nữa.
Trước khi ra ngoài, Diệp Bạch nắm nhẹ cổ tay cô, cúi đầu nói nhỏ: “Không được khóc nữa đó!”
Lục u ‘ừ’ một tiếng, đôi mắt vẫn hơi đỏ. Cô quay lại vào phòng bệnh thì thấy Lục Khiêm đã tỉnh. Ông nhìn thấy đôi mắt con gái đỏ hoe, cổ ý nói: “Bố bị bệnh là để cung cấp chỗ hẹn hò cho hai con đúng không? Phòng bệnh quả là chỗ tốt!”
Lục u ngồi xuống cạnh ông ấy, nhỏ giọng nói: “Bổ!”
Lục Khiêm tựa lưng vào gối, dỗ dành cô: “Được rồi, bổ không đùa với con nữa! Bố không sao, chỉ là uống hơi quá chén ấy mà… Lại để mẹ con sợ rồi, sau này bố nhất định sẽ uống ít lại.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?