Cuối cùng Tần Dụ vẫn đưa bà ta một ngàn tệ, coi như cảm ơn bà ta tối qua đã chăm sóc Tiểu Tần Phấn.
'Thím giúp việc nhận lấy.
Bà ta do dự nói: “Thật ra, bà Chương, con người cô rất tốt, nhưng mà...” Bà ta chỉ nói nửa câu, rồi thu dọn hành lý rời đi.
Bà ta đi rồi, Tiểu Tân Phấn xới thêm một bát cơm, nói: “Sau này chị và bé cưng phải làm sao bây giờ?”
Tân Dụ gắp cho cậu một miếng thịt.
Cô nói: “Chỉ cần quan tâm chuyện học tập của em thôi, còn vấn đề về giúp việc, chị sẽ nghĩ cách!”
Tiểu Tân Phấn suy nghĩ một lát, nói thêm: “Em có thể tự bắt xe buýt đến trường, em đã hỏi các bạn rồi, ở gần đây có bến xe buýt, em có thể tự đi.”
Tuy rằng bé trai tự lập một chút cũng không phải chuyện xấu, thế nhưng Tân Dụ vẫn cảm thấy tuổi cậu bé còn quá nhỏ, hơn nữa tính cách của Tiểu Tân Phấn có thiên hướng hơi yếu đuối, Tân Dụ không nỡ.
Cô nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày tới chị sẽ đưa em ra bến xe buýt, về phần người giúp việc thì vẫn phải tìm, nhưng tìm người nào đáng tin hơn chút.”
Tiểu Tân Phấn ra sức “vâng” một tiếng. Cậu cúi đầu lùa cơm, ăn nhiều hơn một bát so với bình thường, không phải vì
khẩu vị của cậu tốt, mà là vì cậu muốn ăn nhiều cơm một chút, lớn nhanh hơn một chút, như vậy cậu có thể chăm sóc chị và bé cưng trong bụng chị.
Tần Dụ đoán ra suy nghĩ của cậu, cô vỗ đầu cậu: “Ăn quá nhiều sẽ không lớn
nhanh đâu, chỉ béo lên thôi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn đỏ bừng.
Không ngờ như vậy lại vô cùng đáng yêu, Tân Dụ lại xoa đầu cậu.
Ăn cơm xong, Tân Dụ đi tắm, Tiểu Tần Phấn liền xung phong đảm nhận việc đi đổ rác, cậu chỉ vừa mới khỏi bệnh, Tân Dụ sao có thể yên tâm, nhưng trẻ con nhiều sức sống, Tân Dụ không làm thế nào được, chỉ có thể để cậu đi, cũng bảo cậu đi nhanh về nhanh, đừng chơi đùa dưới tầng.
Tiểu Tần Phấn ra ngoài khoảng năm phút đã quay về.
Trông có vẻ rất rầu rĩ không vui.
Tần Dụ rửa sạch bát đĩa, tỈ mỉ bôi kem dưỡng da tay, cắt hoa quả cho Tiểu Tần Phấn rồi ngồi xuống đối diện cậu: “Đây là làm sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tân Phấn đỏ bừng, giống như đang tức giận. Một lúc lâu sau, cậu mới nói thật với cô. Cậu nói nhìn thấy thím giúp việc, thím giúp việc đang sống ở nhà đối di
Tiểu Tân Phấn gật đầu.
Ăn hoa quả xong, Tân Dụ để cậu ngủ trưa, còn mình thì đi tới công ty dịch vụ, nhờ bên đó hỗ trợ tìm người giúp việc phù hợp, mức tiền lương cô đưa ra vẫn nằm trong khoảng mười nghìn tệ, bên kia nói gần đây nhu cầu dùng giúp việc tăng cao nên có thể phải chờ nửa tháng. Hiện tại Tân Dụ mới mang thai hơn sáu tháng, cô nghĩ mình có thể chờ được.
Khi quay về, cô cũng gặp thím giúp việc kia.
Mấy người giúp việc đang tắm nắng trong khu nhà, cắn hạt dưa nói xấu thiên hạ.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?