Giọng nói khế run.
€ó lẽ, sau bao lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh ta vẫn không cam tâm buông bỏ. những chuyện hoang đường năm ấy.
Cuộc sống hôn nhân của anh ta vô cùng hỗn loạn, anh ta cũng không muốn kéo Tiểu Lục Hồi vào vũng lầy này, cô bé có rất nhiều người yêu thương, anh ta chỉ cần đứng từ xa dõi theo là được.
Gương mặt tinh tế trắng nõn của Tiểu Lục Hồi hơi ngước lên.
Cô bé bỗng đưa tay, chạm khẽ lên mặt Chương Bách Ngôn, cô bé nói: "Mẹ bảo người lớn không được khóc."
Chương Bách Ngôn không nhịn được, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.
Tiểu Lục Hồi cũng ngoan ngoấn tựa lên vai anh ta, trẻ con cũng không phải hoàn toàn không biết gì, tuy không ai nói, nhưng trong lòng cô bé biết.
Bàn tay nhỏ của cô bé lau nước mắt cho Chương Bách Ngôn.
Tiếng đứa trẻ vang lên thật khẽ: "Con biết, chú là một người bố khác của con!"
Chương Bách Ngôn sững người.
Tiểu Lục Hồi chắc cũng cảm nhận được tâm trạng của anh ta, cô bé ôm anh ta thật chặt, sau đó còn thơm anh ta một cái... Trong nháy mắt, Chương Bách Ngôn cảm thấy cảm xúc mình như muốn tuôn trào.
Anh ta cố gắng lắm mới kìm lại được.
Anh ta ôm Tiểu Lục Hồi, nhìn cô bé một lúc thật lâu rồi đưa cô bé cho Diệp Bạch... Từ đầu tới cuối, Diệp Bạch chỉ đứng nhìn chăm chú.
Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng nói: "Chăm sóc con bé cho tốt!"
Nói xong, anh ta bỗng xoay người rời đi.
Diệp Bạch ôm lấy Tiểu Lục Hồi, cô bé ngồi trên cánh tay anh, nhìn Chương Bách Ngôn rời đi, lát sau, Diệp Bạch mới nhẹ nhàng hỏi: "Con biết chú ấy là bố mình, đúng không?”
Tiểu Lục Hồi quay người ôm cổ anh. Cô bé không chịu lên tiếng, về sau khi Diệp Bạch ôm cô bé đi, cô bé mới mềm mại gọi anh là bố... Trong ký ức của cô bé, thật ra cô bé thích ở cạnh Diệp Bạch
hơn.
Diệp Bạch sờ đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: "Mau lớn lên nào!"
Bên kia, Chương Bách Ngôn hủy tiệc xã giao. Một mình anh ta ngồi trên xe.
Tắt điện thoại, tựa lưng vào ghế, anh ta nghĩ đến cái ôm của Tiểu Lục Hồi, cô bé nói biết mình là bố cô bé... Mặc kệ vì sao cô bé biết, thì vẫn là biết.
Mắt Chương Bách Ngôn nóng lên.
Anh ta nghĩ, nếu đi xã giao, nhất định bản thân sẽ mất bình tĩnh.
Lúc này, anh ta nghĩ tới Tần Dụ...
Vợ của anh ta!
'Từ sau những chuyện phát sinh vào ngày cử hành hôn lễ, quan hệ giữa anh ta và Tần Dụ trở nên rất kỳ lạ, trên danh nghĩa họ vẫn là vợ chồng... Nhưng nhìn chung họ không sống cùng nhau, giờ nghĩ lại, anh ta chợt nhớ dường như đã mấy ngày mình chưa gặp cô ấy.
Chương Bách Ngôn thở dài.
Anh ta kéo gương nhìn mặt mình một lúc rồi mới chậm rãi lái xe về biệt thự.
Anh ta dịu dàng nói: "Để tôi gọi cô ấy!"
Người hầu xoa tay, lên tiếng đáp ứng: "Vậy để tôi bảo phòng bếp làm thêm hai món, hai ngày nữa là đến Trung thu, trong nhà cũng nên náo nhiệt một chút."
Cô ta biểu hiện quá rõ ràng, sao Chương Bách Ngôn lại không hiểu chứ? Trong lúc lên tầng anh ta đã nghĩ, tại sao mình lại chọn quay về, có thể là vì cái ôm của Tiểu Lục Hồi làm anh ta nhớ đến người vợ đang mang thai của mình, nhớ đến cái thai trong bụng cô ấy vẫn là con của mình...
Vậy là anh ta muốn, về thăm Tần Dụ...
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?