Tiểu Lục Hồi gật đầu đồng ý.
Diệp Bạch rất muốn thơm cô bé, nhưng cuối cùng vẫn khởi động xe...
Cuối hè đầu thu, thời tiết mát mẻ.
Diệp Bạch dẫn Tiểu Lục Hồi đến siêu thị, cầm xe đẩy nhỏ, cho cô bé đứng ở bên trong... Diệp Bạch cao 1m88, dáng người lại chuẩn, cô bé Tiểu Lục Hồi cũng rất xinh, nên được nhiều người chú ý.
Ngoài việc mua nguyên liệu nấu ăn, Diệp Bạch còn cho cô bé mua hoa quả và sữa bò mà bé thích.
Tiểu Lục Hồi vui vẻ kêu vang.
Lúc đến quầy tính tiền, nhân viên thu ngân nhịn không được bèn nhìn cô bé đáng yêu ấy vài lần, sau đó nói với Diệp Bạch: "Thưa ngài, con ngài đẹp thật đấy!"
Diệp Bạch một tay nhấc túi, một tay ôm Tiểu Lục Hồi. Anh mỉm cười nói với Tiểu Lục Hồi: "Cảm ơn dì đi nào?"
Tiểu Lục Hồi cười ngọt ngào, khiến người ta yêu thích, trên đường đi cô bé vui vẻ đếm mấy ngón tay, chỉ chỉ mấy món bảo cái này là mua cho Tiểu Lục Ngộ.
Diệp Bạch cười nói: "Bé còn nhỏ chưa ăn được mấy món này đâu!"
"Không thể ạ!"
Tiểu Lục Hồi hơi tiếc nuối nói: "Vậy con ăn hết giùm em ấy vậy."
Đoạn đường phía trước rất dễ đi, Diệp Bạch đặt cô bé xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ để cô bé tự đi... Tiểu Lục Hồi vừa đi vừa nhảy nhót, như một nàng công chúa nhỏ xinh đẹp trong chiếc váy đáng yêu.
Một lớn một nhỏ, vô cùng ấm áp.
Ở cổng chính siêu thị, họ tình cờ gặp được Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn lẳng lặng nhìn Tiểu Lục Hồi, nhìn đứa bé mà mình đã ruồng bỏ... Tiểu Lục
Hồi nhìn thấy anh ta, cũng dừng bước chân.
Cô bé nắm lấy tay Diệp Bạch.
Đứa nhỏ rõ ràng đang căng thẳng, Diệp Bạch nhìn Chương Bách Ngôn rồi lại nhìn cô bé... Anh cúi đầu dịu dàng nói: "Sao vậy? Con không quen à?"
Tiểu Lục Hồi phụng phịu, một lát sau mới khẽ gọi chú.
Chương Bách Ngôn một thân một mình.
Khoảng cách chỉ mấy bước,
Tiểu Lục Hồi đi rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, lúc đến cạnh Chương Bách Ngôn còn cẩn thận đặt tay lên cánh tay anh ta, cô bé biết Chương Bách Ngôn, đó là chú Chương lúc trước hay đứng xa xa nhìn cô bé.
Trẻ con rất nhạy cảm.
Trong lòng Chương Bách Ngôn Cảm xúc lẫn lộn, nếu trên đời này anh ta có lỗi với ai nhất, thì chính là đứa bé này... Anh ta chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, muốn nói lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ nhếch miệng mỉm cười: "Nghe lời của mẹ và bố Diệp nhé."
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?