Lòng Diệp Bạch trở nên mềm mại, anh “ừ”
một tiếng: “Được rồi! Anh đi về trước, nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục u nhìn anh lên xe, nhìn anh rời đi.
Ban đêm, cô có một giấc mơ, mơ thấy những ngày tháng bọn họ sổng cùng nhau ở chung cư.
Nhìn điện thoại, chưa đến bốn giờ sáng.
Diệp Bạch gửi tin nhắn cho cô, là một bức ảnh… Anh đan một chiếc võng thủ công cho Tiểu Lục Hồi, đã làm xong xuôi, đặt ở trên ban công của chung cư.
Lục u chỉ im lặng mà nhìn, đáy lòng mềm mại.
Nhưng cô không trả lời tin nhắn của anh, cô cũng không cho anh cơ hội, nói lời quay lại. Bọn họ cứ ở chung với nhau như thế, không nóng không lạnh, không mặn không nhạt.
Dường như bọn họ chưa từng công khai hẹn hò, cũng không có trường hợp nào phải cùng nhau tham gia.
Phần lớn thời gian nhàn rỗi sẽ đi tới căn chung cư kia
Ăn cơm, ngủ.
Giữa một đôi nam nữ vừa mới ở bên nhau, mấy chuyện này cũng thường xuyên xảy ra, Lục u và Diệp Bạch khoảng bốn năm ngày mới gặp một lần nhưng lần nào anh cũng cuốn lấy cô ba bốn
lượt, dường như muốn bố sung bù cho những ngày đó.
Vài lần kịch liệt…
Cơ thề tinh tế thấm đẫm mồ hôi của Lục u nằm trên người Diệp Bạch.
Cô đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh.
Sau lần rơi xuống biển đó, cuối cùng vẫn đế lại rất nhiều miệng vết thương nhỏ vụn, Diệp Bạch không nói cô cũng đoán ra chắc chắn lúc ấy có nhiều chỗ bị gãy xương, giọng nói cô trở nên nghẹn ngào sau khi biết chuyện: “Còn đau không?”
Diệp Bạch bắt lấy tay cô, bàn tay nắm chặt.
Hồi lâu sau, anh cúi người hôn cô: “Không đau!”
Hai người im lặng ôm nhau.
Tuy cả hai đều không có mở miệng nhưng là tóm lại vẫn không còn giống như trước… Bên ngoài lớp màn cửa dài chưa được kéo lên của cửa số sát đất, bông tuyết lung linh bay nhảy.
Lục u không muốn cử động dù chỉ là một chút.
Cò lẩm bấm: “Tuyết rơi! Không mấy ngày nữa là tới tết!”
Diệp Bạch đưa tay ra lấy một cái hộp tơ nhung từ trong tủ đầu giường, đặt ở trong lòng bàn tay của Lục u.
Cô ngửa đầu nhìn anh, không cử động.
Một lát sau, Lục u cuộn ngón tay lại: “vẫn nên tháo xuống! Không thích hợp.”
Diệp Bạch lại xoay người, nhẹ nhàng đè cô ở trên giường.
Tay cô đeo nhẫn kim cương, đặt ở giữa gối đầu, sợi tóc màu đen phất qua gương mặt của cô… Dường như da thịt của cô còn mềm mịn bóng loáng, bắt mắt hơn cả kim cương.
Diệp Bạch đan chặt mười ngón tay với cô.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?