Cô đẩy tay anh ra, hạ giọng nói: “Tôi còn có việc! Anh đưa tôi về đi.”
Thật ra cô không ngốc.
Cô có thể cảm nhận được, Diệp Bạch thật sự muốn ở bên cô, nhưng cách anh tán tỉnh cô cũng như cách anh tán tỉnh những cô gái kia vậy, Lục U quen anh nhiều năm như vậy cũng không phải chưa từng thấy qua.
Vì vậy cô có chút khó chịu.
Nhưng cô cũng không hoàn toàn từ chối anh, cô yêu cầu anh đưa cô về...
Đầu là đàn ông, đàn bà đã trưởng thành, có những chuyện không cần nói ra cũng có thể hiểu được.
Diệp Bạch sao có thể không hiểu được! Tất nhiên anh sẽ không đưa cô về, nhưng sẽ lùi một bước.
Lục U ngồi cạnh anh, nhìn ra đây không phải đường về nhà nên hỏi: “Chúng †a đang đi đâu?”
Diệp Bạch: “Nơi anh ở.”
Thân thể Lục U hơi cứng đờ, lúc lâu sau cô mới lạnh lùng nói: “Tôi không đi.”
Phía trước là đèn đỏ, Diệp Bạch nghiêng người nhìn cô, nghiêm túc nói: “Gina không sống ở đó, trước nay cũng chưa từng ở! Lục U, anh chưa từng ở cùng người phụ nữ nào.”
Tim Lục U đập nhanh hơn.
Giọng nói của Diệp Bạch càng dịu dàng hơn so với khi nấy: “Anh chưa từng thích ai cả! Lục U, từ sau khi chúng ta kết hôn, anh chưa từng có ai khác.”
Lục U nghe xong liền cảm thấy khổ sở.
Cô muốn hỏi anh, vậy tại sao anh lại còn muốn vứt bỏ cô?
Nhưng mà cô là người nhút nhát, cuối cùng vẫn không thể mở miệng... Nửa giờ sau, hai người đi vào căn biệt thự của Diệp Bạch.
Xe mới vừa đi vào, con Labrador tên Gina lập tức chạy tới, nó còn biết cười, vừa cười vừa cọ cọ cạnh cửa xe.
Lục U có chút để ý tên của nó, không muốn phản ứng.
Diệp Bạch cởi đai an toàn, cười nhạt: “Tên nó là do chủ nhân ban đầu đặt, trùng hợp thôi.”
Lục U ngồi trên xe không nhúc nhích.
Diệp Bạch xuống xe, Labrador nhảy dựng lên, cùng anh thân mật... Diệp Bạch chơi với nó một lát rồi đột nhiên mở ra cửa xe, con chó kia vừa thấy Lục U liền tiến lên cọ cọ.
Lục U không muốn chơi với nó.
Lục U xuống xe, xoa xoa đầu chó: “Đặt tên mới cho nó đi!”
Diệp Bạch dịu dàng cười cười: “Em đặt đi!”
Lục U suy nghĩ một chút, mãi cũng không nghĩ được tên gì hay, liền nói: “Vậy cứ gọi nó là Labrador đi!”
Labrador lắc lắc đuôi ra vẻ không đồng tình. Diệp Bạch vỗ vỗ đầu nó, nói: “Đặt là Đa Đa đi!”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?