Lục U hỏi xong thì nhìn chằm chằm Diệp Bạch.
Không khí yên ắng lạ thường.
Chỉ có tiếng điều hòa sàn sạt thổi vào cửa chớp, mới năm sáu giây trôi qua mà như cả thế kỷ, cuối cùng Diệp Bạch nhẹ giọng mở miệng: “Không có! Chưa từng có!”
Lục U không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Diệp Bạch tuy từ nhỏ lớn lên cùng cô, nhưng lúc này lại không biết cô đang nghĩ gì.
Thư ký ở bên ngoài gõ cửa: “Tổng Giám đốc Diệp, ngài có điện thoại.”
Ánh mắt Diệp Bạch không di chuyển, vẫn nhìn Lục U, nhưng vẫn nói với người bên ngoài: “Chút nữa tôi sẽ gọi lại.”
Bên ngoài không còn tiếng động gì nữa. Anh chậm rãi đặt tay lên vai Lục U, không nói gì mà chỉ kéo cô vào lòng. Lục U không giấy giụa, nhưng cô không ôm lại anh.
Cái ôm đó cũng không hẳn là dịu dàng, ngược lại như lời thông báo đơn phương của Diệp Bạch.
Cái ôm này kéo rất dài.
Có mấy lần Lục U muốn thoát khỏi lồng ngực anh, nhưng Diệp Bạch không cho.
Anh ghé vào tai cô, lẩm bẩm: “Đừng từ chối anh, Lục UI”
Lục U thở hổn hển vài tiếng, cố kìm nén cảm xúc, giọng nói cô nghẹn ngào. đến kỳ lạ: “Diệp Bạch, em không phải một món đồ mà là một con người, không phải thứ anh muốn sẽ có, không muốn liền vứt...”
Cuối cùng cô vẫn đẩy anh ra.
Nhưng cô không thể rời đi vì Diệp Bạch đã túm được cô.
Anh cúi thấp đầu dán sau lưng cô, hơi thở phả vào gáy cô, đưa tới từng trận run rẩy... Lục U cảm thấy không chịu nổi, muốn quay mặt đi, nhưng Diệp Bạch đã nắm lấy cổ tay của cô, một tay khác giữ chặt gáy cô, ép cô nhìn mình.
Hai người cứ vậy kề cận.
Giọng nói anh khàn khàn: “Anh muốn! Lục U, anh vẫn luôn muốn.”
Không có lúc nào không muốn ở bên cô.
Diệp Bạch vừa dứt lời, không đợi cô phản kháng đã cúi đầu hôn cô, anh ôm chặt cô trong ngực, Lục U gần như không thể động đậy, nụ hôn và hơi thở của anh xâm nhập cơ thể cô, tứ chi mềm nhữn... không thể trốn chạy.
Lục U đau, mỗi tấc trên thân thể đều đang đau đớn.
Diệp Bạch ôm cô rất chặt.
Áo sơ mi tơ tằm bị mở đến cúc thứ hai, làn váy cũng bị vén lên đùi nhỏ, tất chân nửa cởi... nhìn thế nào cũng thấy khó có thể chấp nhận.
Diệp Bạch cũng không tốt hơn là bao.
Gương mặt anh tuấn gầy yếu của anh lộ ra sắc dục, kề sát mặt cô.
Lục U nghẹn ngào hỏi: “Anh gọi em đến đây là để làm chuyện này sao? Diệp. Bạch, dù trước kia chúng ta có từng là vợ chồng thì hiện giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không phải anh nói một câu yêu em là có thể cứu vấn được.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?