Trong giọng nói của anh, thậm chí có chút vui mừng.
Lục U dừng lại.
Nhưng cô không quay người lại, cô chỉ thấp giọng lên tiếng: “Tôi nghĩ như thế nào, tôi yêu ai hay không yêu ai, căn bản không phải phạm vi anh suy xétI... Diệp Bạch, một Gina cũng đủ kết thúc mọi chuyện giữa chúng ta.”
Cô nói xong liền rời đi.
Diệp Bạch không rời đi, anh vẫn đứng nơi đó.
Anh thấy Lục U bước về phía biệt thự, nhìn thấy một cô bé đáng yêu chạy từ trong biệt ra, vốn tên là Diệp Hồi, anh thấy Lục U bế đứa bé lên, ôm vào trong ngực hôn một cái.
Anh trông thấy Lục U dường như đang khóc.
Anh nhìn thấy đứa bé hôn lên mặt mẹ một cái...
Từ đầu đến cuối, Lục U không quay người lại, cũng không quay đầu lại nhìn anh một lần.
Có lẽ, từ khi anh muốn chia tay với cô, từ khi cô biết bên cạnh anh bắt đầu có Gina, cô liền không có dự định quay đầu lại nữa, giống như lời cô nói vậy, từ trước đến giờ Chương Bách Ngôn đều không quan trọng.
Diệp Bạch mới là người quan trọng!
Diệp Bạch cúi đầu, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, vốn dĩ không thích hợp hút ở đây.
Nhưng anh vẫn châm điếu thuốc. Anh hít mạnh một hơi, khói vào trong phổi, mang theo từng chút đau khổ.
Thế nhưng cũng chỉ có loại đau này, mới có thể chứng minh anh vẫn còn sống.
Ngón tay thon dài của anh kẹp lấy điếu thuốc lá, đi tới đi lui mấy bước, cuối cùng bình tĩnh đứng ở nơi đó—
Diệp Bạch thừa nhận, anh hối hận!
Nhưng Lục U vẫn không cho anh cơ hội.
Cô vẫn không nhận cuộc gọi của anh, không nhìn anh... Dù anh tìm Lục Huân ra mặt, Lục Huân cũng từ chối.
Trong quán cà phê.
Lục Huân cúi đầu, yên lặng khuấy cà phê, giọng rất nhẹ nhàng: “Diệp Bạch, lúc trước tôi không đành lòng nhìn cô ấy tiếp tục chờ đợi trong vô vọng, cho nên tôi đưa chìa khoá cho cô ấy! Tôi cho rằng anh nhìn thấy cô ấy kiểu gì cũng sẽ mềm lòng, kiểu gì cũng sẽ thay đổi quyết định, thế nhưng Diệp Bạch, tôi không nghĩ rằng các anh sẽ đi đến tình cảnh hôm nay.”
Diệp Bạch yên lặng dựa vào ghế dài. Giọng Lục Huân hơi run: “Tôi áy náy vô cùng, nhưng Lục Thước nói rằng đây là chuyện tốt với Lục UI Anh ấy nói, cũng không thể để cho Lục U mãi chờ trong vô vọng, điều đó càng ích kỷ hơn.”
Diệp Bạch biết tính của cô ấy.
Gần nửa năm nay, đoán rằng Lục Huân cũng không thoải mái.
Hay là anh ấy thích người ngốc nghếch?
Cô ấy bị mất tập trung, rõ ràng đang nghĩ đến Lục Thước, tình cảm này khiến Diệp Bạch cảm giác hâm mộ hơn... Thực ra anh và Lục U cũng từng thế này, mà hôm nay anh muốn gặp Lục U là vì cái gì?
Tái hợp sao?
Thực ra chính anh cũng không rõ.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?