Diệp Bạch gọi rất nhiều cuộc, Lục U cũng không bắt máy.
Cô không có lý do để bắt máy.
Vợ chồng người khác ly hôn, còn có một đứa con cùng nuôi dưỡng, nhưng cô và Diệp Bạch... lại không có gì cả! Khi Tiểu Lục Hồi ở trong bụng, tình yêu thương anh biểu hiện bên ngoài, những món đồ chơi thủ công anh làm đều trở nên quá quắt trước một câu “Con bé không phải là con ruột của anh”..
Họ ly hôn, thật sự cắt đứt hoàn toàn và sạch sẽ.
Chỉ là những cuộc gọi kia vẫn làm phiền lòng người.
Lục U dứt khoát tắt điện thoại di động, những ngón tay thon dài buông ra, nhìn vào màn hình tối đen của chiếc điện thoại... Cô mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Cô lại ngước mắt nhìn, Tiểu Lục Hồi chơi thật vui vẻ, sau khi trông thấy mẹ liền chạy đến.
Cô bé chạy quá nhanh, liền lảo đảo.
Nhưng cô bé đang rất vui, miệng nhỏ cười toe toét, cười lên có hai lúm đồng tiền hiện rõ. Thật kĩ lại, điểm này không giống với Chương Bách Ngôn mà cũng không giống với Lục U, ngược lại có chút giống với Diệp Bạch.
Con gái nhào đến, trên trán toàn là mồ hôi.
Lục U cầm khăn mặt lau cho cô bé.
Bảo mẫu nhặt quả bóng da nhỏ, bước theo đến, mỉm cười nói: “Cô Lục, tôi mang Tiểu Hồi đi tắm, thím Triệu đã đi chuẩn bị, chờ tắm xong là đúng lúc ăn cơm, đều là món Tiểu Hồi thích ăn!”
Lục U vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Lục Hồi.
Con gái cũng cọ cọ với mẹ.
Cô bé từ nhỏ lớn lên bên cạnh Lục U, còn chưa đi học, cũng không có khái niệm về bố... Hơn nữa người trong nhà đều yêu thương như vậy, cho nên mỗi ngày.
Tiểu Lục Hồi đều trải qua thật vui vẻ.
Lục U vỗ cô bé, để cô bé đi tắm rửa.
Đợi đến khi Tiểu Lục Hồi rời đi, Lục U cũng không muốn vẽ tiếp, dứt khoát lấy áo choàng quấn lại định đứng dậy đi dạo trong sân một chút... Nhưng khi cô mới đi chưa được nửa vòng, lại trông thấy người bên ngoài sân.
Một chiếc xe màu trắng dừng ở bên ngoài, Diệp Bạch đứng bên cạnh thân xe.
Rất lâu sau, cô mới từ từ dùng giọng điệu hết sức bình thản trả lời: “Diệp Bạch, có lẽ anh đã quên anh bàn chuyện chia tay khi tôi còn là vợ hợp pháp của anh! Chương Bách Ngôn ở bên ai, anh ta đính hôn với ai... cũng không liên quan gì đến tôi, chẳng lẽ lúc nào tôi cũng cần phải báo cáo cho anh, cầu xin anh ở lại bên tôi sao?... Tôi cũng đã sớm nói, chuyện giữa chúng ta không liên quan gì đến Chương Bách Ngôn, chính anh cảm thấy Lục Hồi không phải là con của anh, vì tốt cho tôi, tôi nên ở bên Chương Bách Ngôn.”
Diệp Bạch nhìn chằm chằm vào cô.
Lục U tự giác, điều nên nói đều đã nói, không còn gì có thể nói với anh. Giọng cô hạ thấp: “Anh trở về đi! Chúng ta đã thế này rồi.”
Sau lưng truyền đến tiếng của Diệp Bạch: “Em thật sự không yêu anh ta sao?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?