Định một tiếng, thang máy đã đến tầng một nhưng Diệp Bạch lại không tránh ra.
Anh cúi đầu nhìn chăm chú người trong lòng.
Giọng Lục U nhẹ nhàng: “Diệp Bạch, tôi hơi hận anh, nhưng tôi càng vui hơn vì anh còn sống!”
Nói xong cô đẩy anh ra, đi ra ngoài mà chẳng hề lưu luyến.
Cô nghĩ, cô còn lời chưa nói với Diệp Bạch, nói cảm ơn anh đã bên cô suốt quãng thời gian dài như vậy... Những ký ức đó thật đẹp, chứng minh bọn họ đã từng yêu nhau.
Ngoại trừ hiện tại, thì quá khứ đã là quá khứ, trước đây vẫn là trước đây.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp!
Diệp Bạch nhìn bóng lưng của cô, anh nghĩ, Lục U giống như chú chim nhỏ được anh nuôi lớn, anh luôn bảo vệ cô, yêu cô, nhưng hai năm không có anh ở đây, chú chim nhỏ này đã có thể tự bay lượn một mình.
Anh không biết trong tương lai anh có hối hận hay không.
Nhưng giờ phút này anh không hề hối hận!
Lục U về đến nhà, bị bệnh một trận.
Tháng bảy, tháng tám cô luôn ở nhà, còn bà vú chăm sóc Tiểu Diệp Hồi. Thỉnh thoảng cô có tinh thần, sẽ cùng con đi tản bộ trong sân một chút. Cuối hè, cuối cùng cô đã ổn.
Hoắc Kiều nói không phải cô bị bệnh, mà tình yêu mới là một căn bệnh, cô mắc phải căn bệnh mang tên Diệp Bạch.
Hoắc Kiều hỏi c Bạch?”
“Lục U, cuối cùng cậu yêu Chương Bách Ngôn hay Diệp
Lục U không trả lời.
Đã nói rồi, căn bệnh này của cô mang tên Diệp Bạch.
Cô không nhắc lại người tên Diệp Bạch này nữa, cũng không nhắc với mọi người trong nhà.... Nhưng thi thoảng Lục U vẫn sẽ nhìn thấy tin tức về Diệp Bạch trên thời sự kinh tế tài chính, sau khi anh tiếp nhận công ty thì công ty đã kinh doanh rất tốt.
Mà cạnh anh, vẫn có Cát Na làm bạn.
Nhưng Lục U không còn quan tâm, cô nghĩ rằng cô có thể cùng Tiểu Lục Hồi và đoạn ký ức ấy, sống một cuộc sống thật tốt, như sống cùng với Diệp Bạch lúc trước.
Khi trời gần tối, lúc Hoắc Kiều đang ở cùng cô, bỗng có một luật sư tới nhà.
Lục U biết, đó là nhân viên pháp vụ của công ty Diệp Bạch.
Trong văn phòng, Lục U thả đồ vật trong tay xuống, chầm chậm bước tới trước bàn làm việc... Cô mở túi tài liệu, lấy hai cuốn tập trong đó rồi mở ra.
Cô yên lặng nhìn thật lâu, nhẹ nhàng khép lại. Cửa bị đẩy ra, cô nhìn thấy Diệp Bạch.
So với những cặp vợ chồng ly hôn khác, Lục U tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều: “Anh tới rồi! Vừa đúng lúc có giấy chứng nhận."
Cô lấy một quyển, đưa cho anh.
Diệp Bạch cũng lật từng trang và nhìn một chút, không nhìn thấy được biểu cảm gì trên mặt anh, cuối cùng anh nhét nó vào túi áo.
Lục U nghiêng người, ấn điện thoại nội bộ: “Thư ký Lâm, cô đến đây một chút.”
Một lát sau, thư ký lại đến.
Cấp trên ly hôn, thư ký cảm giác như mình cũng bị phân chia tài sản, rõ ràng cô ấy được phân cho Tổng Giám đốc Diệp... Cô ấy đã từng nói muốn đi cùng Lục U, Lục U lại cười nhẹ rồi nói rằng, làm ở nơi ấy thì chẳng có chức gì tốt, chỉ là một tòa tạp chí sống dở chết dở mà thôi.
Trong lòng thư ký biết rõ, Tổng Giám đốc Lục rõ ràng đang cần nhân lực. Cô chỉ muốn quên Tổng Giám đốc Diệp.
Muốn quên sạch sẽ.
Lục U rất bình tĩnh nói chuyện xong, sau đó lấy những thứ đồ riêng tư ít ỏi của mình, chuẩn bị rời đi.
“Lục UI” Diệp Bạch gọi cô lại: “Chúng ta nói chuyện một chút.” Lục U dừng lại, lưng cô thẳng tắp, cũng chỉ có như vậy cô mới không khóc xin
anh, xin anh đừng bỏ rơi cô, xin anh đừng nói yêu cô, xin anh đừng không muốn cô.
Lục U rũ mắt xuống, nở nụ cười: “Nói gì đây! Nói hai năm sau tôi còn độc thân thì chúng ta vẫn có thể à? Diệp Bạch, anh có thể chịu được việc tôi và Chương
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?