Hầu hết giới thượng lưu ở thành phố B đều đến, nói là thăm viếng nhưng thực. chất cũng là một loại xã giao.
Điều mà Chương Bách Ngôn không ngờ tới là Lục Thước và Lục Huân cũng đến.
Người thân, bạn bè của nhà họ Chương đều nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy người nhà họ Lục. Tuy nhiên, dù có bất mãn đến đâu thì thân phận của Lục Thước cũng khiến bọn họ không dám tức giận mà chỉ im lặng quan sát.
Lục Thước chỉ ở lại một lúc rồi rời đi.
Chương Bách Ngôn tiễn anh ra ngoài.
Trước kia không mấy vui vẻ, hiện giờ cũng hơi không nói nên lời. Một lúc lâu sau, Lục Thước mới nhẹ giọng nói: “Điều khiến lệnh đường lo lắng nhất khi sinh tiền có lẽ chính là chuyện hôn nhân của anh.”
"Chương Bách Ngôn, đừng đợi Lục U nữa."
"Anh nên tiến về phía trước đi."
Chương Bách Ngôn trong bộ quần áo trắng đứng trước xe, hai tay siết chặt.
Anh hiểu ý của Lục Thước, nhưng anh không biết vì sao Lục Thước lại chọn thời điểm này để nói với anh những lời như vậy.
Lục Thước tới gần anh, nói ra sự thật: "Diệp Bạch chưa chết, anh ta còn sống." Nói xong anh ấy dẫn vợ rời đi.
Từ đầu đến cuối, Lục Thước cũng không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt của Chương Bách Ngôn...
Mãi đến khi ngồi vào ghế sau xe, Lục Thước mới ôm vợ vào lòng, môi áp vào tóc vợ, giọng rất trầm: “Tiểu Huân, Chương Bách Ngôn và Lục U cực kỳ giống chúng ta hồi đó! Nhưng điểm khác biệt giữa anh và anh ta là anh có một cặp bố mẹ phóng khoáng, còn Chương Bách Ngôn thì không, cho nên mấy năm qua anh ta luôn sống trong đau khổ.”
Lục Huân ngoan ngoãn tựa vào vai anh.
Một lúc sau cô mới thì thầm: “Sau này anh ta cũng sẽ có vợ nhỉ!”
Lục Thước cười nhạt: "Có lẽ vậy!"
Chỉ là tình cảm tuổi trẻ khó có thể thay thế được.
Họ rời đi.
Chương Bách Ngôn đứng đó một lúc lâu rồi mới lấy điện thoại ra, trượt đến một bức ảnh. Đó là bức ảnh đầu tiên anh chụp Lục U hồi đại học... Thời điểm mối quan hệ của họ trở nên ác liệt nhất, anh cũng không nỡ xóa nó.
Diệp Bạch chưa chết, anh ta còn sống.
Chương Bách Ngôn vốn cho rằng mình sẽ ghen tị và... không vui.
Nhưng bây giờ tất cả những gì còn lại anh cảm thấy là may mắn.
Khi anh quay người bước đi, anh nghĩ, may mà trong cuộc sống không có Diệp Bạch, Lục U chưa từng quay đầu lại ở bên cạnh anh, nếu không mối quan hệ trước đây của họ sẽ trở thành một loại chấp nhận.
Có lẽ, trong cuộc sống sau này.
Anh sẽ khinh thường việc cô đã từng kết hôn, khi đang sinh hoạt vợ chồng với
cô, anh sẽ quan tâm đến việc cô từng ở cùng người đàn ông khác. Khi Diệp Bạch trở về... Anh sẽ cảm thấy như có một cái gai đâm vào cổ họng!
Từ Chiêm Nhu ngẩng đầu, cười đến chảy nước mắt: “Vẫn còn che chở cô ta nữa! Chương Bách Ngôn, anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ta. Từ Chiêm Nhu tôi vẫn biết tự lượng sức mình. Cô ta bây giờ là con gái của nhà họ Lục, lại là
người quản lý công ty của Diệp Bạch, sao tôi dám đắc tội cô ta.”
"Chỉ là không ngờ Diệp Bạch đã đi lâu như vậy, anh và cô ta vẫn chưa ở bên nhau."
Từ Chiêm Nhu nói xong thì xoay người rời đi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?