Bọn họ đã đăng ký kết hôn, cũng đã ngủ cùng nhau, nhưng có lẽ là vì Lục u đang mang thai, chưa từng có sinh hoạt vợ chồng nên hầu như không còn những động chạm mãnh liệt như trước nữa. Thỉnh thoảng vào sáng sớm, khi Diệp Bạch đang sung sức nhất, anh sẽ ôm cô vào lòng mà hôn cô, sau khi nụ hôn khiến cả cơ thể bốc lửa, anh phải vào phòng tắm tắm rửa.
Lục u lo lắng anh sẽ bận tâm.
Lúc này, Diệp Bạch lại đang ở trong phòng tập thể dục, Lục u mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc rock nặng nề.
Cô mởtúi khoai tây chiên, ăn như một con chuột nhỏ.
Cô nghĩ làm đàn ông thật khó.
Phải làm việc, phải cạnh tranh, về nhà còn phải chăm chỉ tập thể dục đế duy trì vóc dáng hoàn hảo. Thực sự là quá vất vả! Mà cách giữ dáng của Lục u thường là nhịn đói, khi béo lên cô sẽ nhịn đói mấy bữa, cho nên trước khi mang thai, cô chỉ nặng bốn mươi sáu cân, rất mảnh khảnh.
Ngay cả bây giờ cũng vẫn chưa đến năm mươi.
Cả người Diệp Bạch ướt đẫm mồ hôi, anh
mặc áo ba lỗ màu đen đi ra, lấy khăn lau mồ hôi.
“Lại ăn cái này!”
Nói thì nói vậy nhưng anh cũng ăn một miếng.
Lục U háo hức hỏi: “Ăn ngon không?”
Diệp Bạch nghiêng người khẽ hôn cô, hôn một lúc lâu mới đưa sang môi cô, hỏi ngược lại: “Có ngon không?”
Lục u đỏ mặt, bàn tay nhỏ bé gần như không biết đặt ở đâu.
Cô dựa vào vai anh, mềm mại nhìn anh, có hơi do dự: “Không phải là anh… rất khó chịu sao…”
Diệp Bạch cúi đầu nhìn dưới thân mình.
Sau đó vỗ nhẹ cái đầu hạt dưa của cô: “Em nghĩcái gì vậy!”
Lục u cắn nhẹ môi.
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, biết sự lo lắng của anh nên khịt mũi: “Diệp Bạch, có lúc em thấy rất có lỗi với anh! Nhưng em không muốn từ bỏ.”
Diệp Bạch thấp giọng mắng một tiếng cô ngốc.
Sau đó anh ôm cô vào phòng ngủ, không bật đèn, yêu cô trong bóng tối.
Anh bận tâm đến đứa bé, không quan tâm
đến bản thân mình, chỉ dùng tay để khiến cô sung sướng.
Giữa những hơi thở nóng bỏng đó, Lục u ôm thật chặt người đàn ông trên người mình, nức nở gọi Diệp Bạch… Lúc này, cô cảm nhận được niềm vui được trở thành một người phụ nữ, không phải thế xác mà là chốn thuộc về của linh hồn.
Từ xưa đến nay, chỉ có Diệp Bạch mới có thể cho cô loại cảm giác này.
Đêm khuya, Lục u đã ngủ.
Diệp Bạch đi ra ngoài, hút một điếu thuốc rất lâu trước cửa số sát đất ở phòng khách.
Ánh đèn dần dần tắt đi, chân trời là một màu trắng sáng.
Một chiếc Land Rover màu đen đỗ ở tầng dưới, mang biến số Diệp Bạch đã quá quen thuộc…
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?