Trương Sùng Quang không lên tiếng, chỉ khẽ ôm cô.
Ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu vào phòng bệnh, tạo thêm một chút ấm áp. Bọn họ nhẹ nhàng ôm nhau, sống sót qua tai nạn.
Bên cạnh, Hoắc Minh đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường, sau đó vẫy tay với những người khác.
Ôn Noãn lau nước mắt bên khóe mắt, đi theo ra ngoài.
Hoắc Doãn Tư đút một tay vào túi áo, tay còn lại dẫn Lục u ra ngoài, trong phòng bệnh ấm áp chỉ còn lại hai người Hoắc Tây và Trương Sùng Quang… Rất lâu sau, họ mới nhận ra chuyện này.
Anh dựa vào đầu giường nhìn cô, yết hầu khẽ lăn, anh gọi Hoắc Táy qua.
Hoắc Tây cúi người, vòng tay qua cổ anh, hôn lên bờ môi anh.
Hơi khồ.
Trương Sùng Quang cũng ôm cô, khẽ hôn, không nhanh không chậm… Không ai vội vã, có lẽ vì họ còn cả cuộc đời đế chia sẻ với nhau.
“Anh hôn mê ba ngày rồi, chưa đánh răng
đâu.”
Hoắc Tây ôm cổ anh, giọng nói mềm mại, mang theo chút đùa nghịch.
Trương Sùng Quang lại gần hôn cô lần nữa.
Trong mắt anh chỉ có cô, không nỡ rời đi, thật lâu sau Hoắc Tây nghiêm túc nói: “Trương Sùng Quang, cảm ơn anh đã cứu em hai lần.”
Anh khẽ chạm vào mặt cô, cũng nhẹ nhàng: “Không cần gì đâu luật sư Hoắc, anh chỉ cứu vợ mình thôi… Này, khi nào chúng ta về thành phố B thì đi đăng ký đi!”
“Được, đăng ký trước, năm sau làm hôn lễ.”
Hoắc Tây nói xong nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, không nói chuyện nữa, chỉ nhẹ nhàng dựa vào anh… Có lẽ thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại những chuyện đã qua, nhưng cô tin khi Trương Sùng Quang cứu cô, anh càng khiến cô sốc nặng hơn, cô sẽ không bao giờ quên thời khắc sinh tử ấy, Trương Sùng Quang bảo vệ cô dưới người, và không bao giờ buông tay cô ra.
Ôm một lúc lâu, giọng nói Trương Sùng Quang vang lên trên đầu cô: “Dù anh cũng rất thích, nhưng Hoắc Tây… Anh hơi đói.”
Hoắc Tây xấu hổ.
Bấy giờ cô mới nhớ ba ngày anh chưa ăn gì, vội vàng nói: “Em đỡ anh đi rửa mặt, sau đó ăn
cháo… Bác sĩ nói mấy hôm nữa anh mới được đi.”
Sau đó, một bát cháo, hai người ăn…
Dưới sự kiên trì của Hoắc Minh, Trương Sùng Quang ở lại trong bệnh viện ba ngày, mới bay trở lại thành phố B cùng người nhà họ Hoắc.
Vốn dĩ, Hoắc Minh và ôn Noãn muốn để bọn họ ở lại biệt thự, nhưng Trương Sùng Quang vẫn muốn quay về, họ cũng không ép buộc, cũng đúng, mới hòa giải thì chỉ muốn ngọt ngào trong thế giới hai người.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?