Hoắc Tây chậm rãi xoay người.
Cô thản nhiên đảo mắt nhìn cặp cha mẹ kia, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, sau đó lập tức nở nụ cười nhạt: “Hóa ra Miên Miên nhà chúng tôi ở trường được quan tâm nhiều như vậy, thế mà người làm phụ huynh tôi đây lại không biết chuyện này, đúng là không làm tròn bổn phận của mình.”
Những người đó làm sao dám hé răng nói gì!
Đây là nhà họ Hoắc, tài sản của nhà họ Hoắc cộng với của công ty Trương Sùng Quang có thể mua đứt cả thành phố B, là ai lại không biết điều mà dạy dỗ ra một đứa con vô ý vô tứ như vậy chứ, dám gọi người ta là tên què, còn dám bắt nạt con gái nhà người ta?
Lương Tĩnh Như có gan đó sao?
Không ai lên tiếng, Hoắc Tây từ từ bước đi, mặc dù cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, nhưng khí thế mạnh mẽ đến mức không ai dám cất lời.
Cuối cùng, Hoắc Tây mỉm cười: “Giờ thì tôi biết rồi.”
Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn, trông thấy vẻ mặt này của Hoắc Tây thì trong lòng giật mình… Anh cực kỳ quen thuộc với vẻ mặt này,
nhưng đã là chuyện của rất lâu trước đây rồi.
Đó là khi bọn họ còn nhỏ, lúc mẹ anh nhảy lầu, bạn học cười nhạo anh.
Tiểu Hoắc Tây hồi nhỏ cũng giống như bây giờ, che chắn trước mặt anh, đánh người ồn ào nhất một trận thật lớn, khiến chính bản thân cô cũng be bét máu, ngăn thế nào cũng không được.
Ngày đó, Tiểu Trương Sùng Quang ôm Tiểu Hoắc Tây, chạy một quãng đường rất xa, rất xa.
Anh đã vô cùng hoảng sợ, sợ rằng Hoắc Tây sẽ giống mẹ mình… sẽ đột ngột ra đi!
Nhớ lại những chuyện cũ đó, mắt Trương Sùng Quang hơi ươn ướt.
Anh nhẹ giọng gọi: “Hoắc Tây.”
Giọng nói khàn khàn đó gọi Hoắc Tây quay lại… Cô từ từ quay đầu nhìn Trương Sùng Quang, anh cũng bình tĩnh nhìn lại cô, dùng sự bình tĩnh đó trấn an cô.
Môi Hoắc Tây run run.
Trương Sùng Quang bế Trương Duệ bằng một tay, dang một tay còn lại ra về phía Hoắc Tây…
Cô nhìn thật lâu, hai mắt rưng rưng.
Nhưng lại lộ ra vài phần bướng bỉnh.
Đáy chính là Tiểu Hoắc Tây mà Trương Sùng
Quang thân thuộc, anh nở một nụ cười rất khẽ, mang theo sự hoài niệm.
“Tống Giám đốc Trương, chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi ngài.”
“Đúng vậy, đúng vậy, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chúng tôi thay mặt bọn họ xin lỗi Tổng Giám đốc Trương, hy vọng Tống Giám đốc Trương rộng lòng tha thứ cho kẻ mọn, chuyện này… cho dù…”
Trương Sùng Quang vươn tay trái ra đóng cửa xe lại.
Anh nhìn hai người này, ban đầu không nói gì mà chỉ lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa, rít một hơi thật dài rồi mới nói: “Tôi chịu uất ức một chút cũng không sao! Nhưng mà Hiệu trưởng Vương, Chủ nhiệm Triệu à… Hằng năm tôi đều chi từng ấy tiền cho trường mình, chẳng lẽ là để nhìn con tôi bị người khác bắt nạt sao? Mấy người có biết chuyện Hoắc Miên Miên bị bắt nạt đến khóc không, lúc ấy mấy người đang sắm vai gì? Đe dọa ép buộc con bé không được nói lại cho bố mẹ sao?”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?