Ánh mắt Trương Sùng Quang tối sầm.
Một lúc sau, anh mở cửa ghế sau xe hỏi cô: "Vậy em sẽ đón Giáng sinh với bạn trai mới hay về nhà với anh?”
Hoắc Tây xoay người, làm động tác gọi điện thoại với phía bên kia rồi lên xe.
Trương Sùng Quang cũng lên xe theo.
Hai người ngồi xuống, cửa sổ xe cũng được kéo lên, Trương Sùng Quang vẫn không nhịn được nhìn về phía bên kia một cái, nhìn thấy sự mất mát trong ánh mắt người đàn ông trẻ kia.
Anh có chút không vui, vờ lơ đấng hỏi: “Hình như hơi trẻ hả? Có vẻ chỉ mới hai mươi tám, hai mươi chín tuổi nhỉ?”
Trong xe rất ấm áp, Hoắc Tây tự nhiên cởi áo khoác lông cừu ra, bên trong mặc một chiếc váy len màu đen, càng tôn thêm làn da trắng như tuyết của cô.
Nghe vậy, cô ngước mắt lên nhìn anh: 'À, thật ra thì 33 tuổi rồi, cũng không nhỏ hơn bao nhiêu đâu."
Trương Sùng Quang không nói gì nữa.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từ góc độ của Hoắc Tây, cô có thể thấy rõ góc nghiêng của anh, nhìn thấy quai hàm sắc sảo và sóng mũi cao của anh... Nhưng rõ ràng là anh đang tức giận.
Hoắc Tây lấy một chiếc cốc giữ nhiệt từ hộc tủ ra để uống nước.
Trương Sùng Quang nhìn thấy qua khóe mắt, hừ nhẹ một tiếng: "Đó là cốc nước của anh, cốc của em màu hồng nhạt."
Hoäc Tây đã mở nắp ra, đang chuẩn bị uống.
Nghe anh nói vậy, cô cúi đầu nhìn chiếc cốc một cái, nói: "Còn ngâm kỷ tử nữa này, Trương Sùng Quang, bây giờ anh biết giữ gìn sức khỏe thật đó, sao vậy, muốn tìm một cô gái trẻ nhưng lại sợ mình không được à?”
Tài xế ngồi phía trước nghe mấy lời này cũng đỏ mặt.
Trương Sùng Quang trừng mắt nhìn cô một cái: "Nói bậy gì đó! Gái trẻ ở đâu ra?"
Hoắc Tây cụp mắt cười khế, vẫn uống gần nửa cốc nước nóng của anh, cô uống rất tự nhiên... Nhưng Trương Sùng Quang nhìn đôi môi đỏ mọng của cô lại có chút thất thần.
Rốt cuộc là Hoắc Tây có biết hành động này thực sự đã vượt quá giới hạn rồi hay không?
Bây giờ họ không phải là người nhà hay sao?
Hồi lâu sau, anh nhẹ giọng lên tiếng: “Đã khá hơn nhiều rồi, cũng không còn đau nữa. Nhưng chỗ đó vẫn xấu xí lắm.”
Hoắc Tây nhìn anh chăm chú.
Khi anh tưởng rằng cô sẽ không nói gì nữa thì cô lại nhẹ nhàng nói: “Người thật lòng yêu anh sẽ không cảm thấy xấu xí.”
Cơ thể Trương Sùng Quang chấn động.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?