Trương Sùng Quang khó khăn thở ra một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay lại vươn đến đầu giường tắt hết đèn đi.
Cả căn phòng ngủ rộng lớn tối om.
Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, nhưng mặt trăng đã len lén lẻn ra ngoài, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa kính chiếu xuống giường lớn, mơ hồ như phủ một lớp lưu ly mỏng lên cơ thể người phụ nữ.
Cực kỳ đẹp!
Trương Sùng Quang từ từ nghiêng người, khi cởi áo sơ mi trên người Hoắc Tây ra, các ngón tay anh đều run rẩy.
Anh sợ cô từ chối, sợ cô sẽ phản ứng mạnh.
Nhưng Hoắc Tây không như thế, cô chỉ mềm nhữn nằm ở đó, ngoan ngoãn nhìn anh chăm chú.
Anh dùng cồn lau chùi cơ thể cô.
Từng tấc một, trong ánh sáng mờ ảo, lỗ chân lông và da thịt cô dường như: khế run lên...
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi...
Trương Sùng Quang đổ rất nhiều mồ hôi, như thể vừa được vớt ra từ trong nước, khi nói chuyện, giọng cũng khàn khàn: "Được rồi! Anh giúp em mặc quần áo vào."
Giây tiếp theo, cả người anh bị ôm lấy.
Cơ thể mềm mại dựa vào trong ngực anh, khiêu chiến lý trí duy nhất của anh... Trương Sùng Quang cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà vuốt ve vòng eo thon thả của cô, khàn giọng nói: "Không được!"
“Tại sao không được?"
Hoắc Tây dán tay lên ngực anh, lẩm bẩm: "Trương Sùng Quang, tim anh đập nhanh quá."
Sao không nhanh cho được?
Sắp nổ luôn rồi!
Trương Sùng Quang đột nhiên tóm lấy tay cô, ấn chặt xuống hai bên, anh thở hổn hển, cứng rắn nhìn chằm chằm vào cô, nếu ánh sáng đủ tốt, cô đã có thể thấy được đôi mắt anh nóng bỏng đến mức nào.
Cuối cùng, anh cúi xuống, bắt đầu hôn cô.
Trương Sùng Quang biết lúc này ý thức của Hoắc Tây đang ở lúc còn trẻ, cô căn bản không hề tỉnh táo... Cô vẫn cho rằng giữa họ đang là những năm tháng hồn nhiên, nên dù anh có làm gì thì cô cũng sẽ không chống cự.
Cô đã quên mất cuộc chia ly của họ.
Quên mất rằng họ đã có cãi vã.
Cô cũng đã quên mất sự tồn tại của Tống Vận, càng quên mất những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.
Bây giờ Hoắc Tây tin tưởng anh như vậy, cô mềm mại dưới cơ thể anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm, nếu còn không làm thì chắc anh sẽ phải tự ra sức thỏa mãn dục vọng của mình.
Nhưng anh yêu cô.
Cô run rẩy không ngừng, liên tục gọi tên anh, từng tấc da thịt đều run lên... Cô dùng sức ôm lấy anh thật chặt, ôm lấy người đàn ông đã cho cô khoái cảm.
Trương Sùng Quang không thể ngừng hôn cô, mỗi một nụ hôn đều chứa đầy sự đau lòng.
Anh biết rằng khoảnh khắc thân mật này là do mình trộm được.
Khi Hoắc Tây thức dậy, có lẽ cô đã quên hết, hoặc có thể cô sẽ nhìn anh với ánh mắt xa lạ... Anh cứ ôm hôn cô mãi, cho đến khi cô bình tĩnh lại.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?