Nhưng mà Hoäc Tây lại hoàn toàn không nhận ra, khuôn mặt của cô tái nhợt, run tay từ trong tủ đồ lấy ra một bao thuốc lá nữ, cô không hút nhưng lại đốt, khói thuốc tràn đầy thùng xe, lúc cô nghiêng đầu nhìn Trương Sùng Quang.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống,
Giọng điệu Hoắc Tây vô cùng lạnh nhạt: “Mở cửa lớn ral”
Trong đêm mưa, khuôn mặt Trương Sùng Quang đều đanh lại, anh cúi đầu nhìn cánh tay Hoắc Tây... Tất cả đều là máu, nhìn thấy mà giật mình, anh biết Hoắc Tây từ trước đến nay là người lý trí, nhưng mà hiện tại cô đã dần mất đi lý trí.
Anh không cho cô rời đi, cũng rất bạo lực đưa tay vào, mạnh mẽ mở cửa xe.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Trương Sùng Quang, không phải anh tự nói, giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi sao?”
“Tôi có ổn hay không, tôi có bị thương hay không, có liên quan gì đến anh không?”
Trương Sùng Quang thô bạo kéo cô xuống, nhưng khi nhìn máu trên cánh tay non nớt, anh vẫn nhẹ nhàng thả lực, trên mặt anh đều là nước mưa, con ngươi của anh so với bóng đêm còn thâm trầm hơn.
'Yết hầu anh không ngừng lăn lộn, cảm xúc đè nén đến cực điểm: “Đừng tùy hứng! Trừ phi em không muốn sống nữa.”
Hoặc Tây nhìn anh. Trong bóng đêm, khuôn mặt cô sáng bóng, đôi môi đỏ mọng run rẩy, một lúc lâu sau cô nói từng câu từng chữ: “Anh yên tâm, tôi sẽ không vì anh mà không nghĩ thông, tôi sẽ sống thật tốt.”
Trương Sùng Quang một tay kéo lấy cô, một tay lấy túi xách trong tay của cô từ trong xe ra, nhanh chóng tìm được bình cầm máu enzym, đổ hai viên thuốc ra, đưa đến bên môi cô, Hoắc Tây không há mồm nên anh trực tiếp nắm cằm của cô nhét vào, Hoắc Tây bị kẹt ho khan vài tiếng: “Trương Sùng Quang anh điên rồi!"
Trương Sùng Quang nhìn vệt máu trên cánh tay cô, giơ tay run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy, giọng nói của anh đè nén tới cực điểm: “Hoäc Tây, anh thật muốn điên rồi!"
Đêm mưa, những âm thanh đó dường như biến mất.
Hoäc Tây trở tay bắt lấy tay anh, cô khẽ run rẩy hỏi: “Tại sao muốn đẩy em ra?”
Trương Sùng Quang không thể trả lời.
Có lẽ, chính anh cũng không biết, mình muốn cái gì...
Anh còn dám muốn cái gì nữa chứ!
Anh cường thế mang Hoắc Tây về phòng ở, sau khi anh và cô chia tay lại tựa hồ như mất bình tĩnh, cũng không thèm để ý hình tượng, khập khiễng ở trước mặt cô cũng không thèm để ý.
Cô muốn đứng dậy, bị anh dùng sức đè xuống, anh mạnh mẽ khiến người ta run rẩy.
Trương Sùng Quang đè vai cô lại, quay đầu thúc giục bên ngoài: “Nhanh lên!” Nửa phút sau, vú Vương chạy chậm tới, đặt hòm thuốc lên bàn trà cũng nói:
“Để tôi băng bó cho bà chủ, ông chủ mau về phòng tắm nước nóng trước, nếu không chút nữa chân này sẽ chịu không nổi.”
Trương Sùng Quang lại nói: “Các người ra ngoài trước đi.” Vú Vương lo lắng nhìn bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn là bát cơm quan trọng hơn, chẳng những đi ra ngoài còn khóa cửa lại.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?