Một lát sau, giọng anh khàn khàn: “Sau này nếu bận quá, có thể đưa đứa bé đến chỗ tôi.”
Hoắc Tây mỉm cười: “Sẽ không quấy rầy thế giới hai người của các anh đấy chứ?”
Cô luôn nắng mưa thất thường, Trương Sùng Quang không thể nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Hoắc Tây, em không cần dò xét tôi như vậy đâu!”
Hoắc Tây ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt cô sâu thẳm, ngay cả Trương Sùng Quang cũng không nhìn thấu, không rõ cô đang nghĩ gì.
Cô buông tài liệu trong tay xuống, rất ôn hòa mở miệng: “Em đỡ anh vào bên trong nghỉ ngơi.
Trương Sùng Quang là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, sao anh có thể nguyện ý bị Hoäc Tây đỡ như người tàn tật được, anh nhanh chóng khẩn trương đứng lên: “Không cần đâu!”
Nhưng đứng dậy quá nhanh, thiếu chút nữa thì ngã.
Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Hay là em đỡ anh đi vậy! Trương Sùng Quang, anh trở nên nhạy cảm như vậy từ khi nào thế?”
Lần này, Trương Sùng Quang không từ chối.
Trong phòng nhỏ không bật đèn, ánh sáng u ám, mới đi vào, lỗ chân lông đã không tự chủ giãn ra... Hoắc Tây không biết chân mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi ôm lấy Trương Trùng Quang, nhấc đôi chân của anh thì bị đan chéo vào nhau.
Lúc hoàn hồn, bọn họ đều ở trên giường, cô đè anh.
Thân thể cả hai giao nhau, thoáng động một chút cũng đủ để cho người ta khó nhịn nổi, mặt Hoắc Tây dán vào mặt Trương Sùng Quang, cô cảm thấy làn da của anh thật nóng bỏng.
Cô là người phụ nữ trưởng thành, tự nhiên có thể cảm nhận được bất thường của anh.
Môi Hoäc Tây đặt ở bên cổ anh, giọng nói khàn khàn: “Không phải giới thiệu với người ta em là em gái anh sao? Bây giờ là xảy ra chuyện gì đấy? Trương Sùng Quang, có dã thú nào giống anh hay không hả?”
Hơi thở Trương Sùng Quang rối loạn.
Đương nhiên anh biết không phải trùng hợp như vậy, Hoắc Tây là cố ý, cố ý đè anh trên giường, cố ý gợi lên phản ứng của anh, chính là vì ép anh thừa nhận quan tâm cô, muốn cô.
Trong bóng tối, tay Trương Sùng Quang đặt trên lưng cô, khẽ sờ vào.
Tay kia cũng khế vuốt ve khuôn mặt của cô, cúi đầu cười: “Luật sư Hoắc, em thật là xấu xa, sao... âm mưu lâu như vậy không phải là muốn tôi phá giới, đã lên giường rồi sao không hành động đi chứ?
Hoäc Tây học theo dáng vẻ của anh, cũng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cô ghé vào tai anh thở ra như lan: “Làm sao bây giờ! Tổng Giám Đốc Trương đã như vậy, còn cứng miệng nữa hử!”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, rất chuyên tâm, giống như muốn nhìn rõ chút da thịt kia của cô.
Thật lâu sau, anh cười nhạo ra tiếng: “Phản ứng sinh lý thôi, không tính là gì cải”
Anh chậm rãi cúi đầu, ghé vào sau tai cô, cố ý dùng giọng điệu rất hạ lưu nói với cô: “Đừng nói là luật sư Hoắc, bất cứ người phụ nữ nào nằm dưới thân thể tôi, tôi đều sẽ có phản ứng, chân của tôi bị phế cũng không phải chỗ đó bị phế. Đúng, Hà Lộ là tôi tìm đến ngăn cản em, nếu không thì làm sao bây giờ, cuộc đời rất dài, tôi cũng không cần em báo đáp, cũng không ai phải ở cùng một chỗ với al.
Hoäc Tây không thể di chuyển.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?