Còn có đủ món đồ chơi đáng yêu của trẻ con.
Mỗi một thứ đều nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu... Là của Tiểu Hoäc Tinh.
Cổ họng Trương Sùng Quang siết chặt.
Người giúp việc sợ anh không vui liền vội vàng nhặt những thứ kia lên nhét vào trong túi, chuẩn bị vứt ra ngoài, thế nhưng vừa nhét lại tất cả đồ đạc xong thì Trương Sùng Quang lại khàn giọng lên tiếng: “Cứ để đó trước đã!”
Người giúp việc không hiểu chuyện gì.
Giọng Trương Sùng Quang lại càng nhẹ nhàng hơn: “Để xuống, mọi người đi ra trước đi!”
Mấy người chị Ngô không rõ anh đang nghĩ gì, cũng không tìm được chính xác tính tình của anh, nghe anh nói vậy liền vội vàng bỏ chạy.Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Trương Sùng Quang.
Anh chăm chú nhìn đống hành lý, nhìn tới mức vành mắt cũng nóng bừng lên, mới cẩn thận từng li từng tí bước qua đó.
Anh kéo khóa, lấy những đồ vật nhỏ bé đáng yêu này ra, nhìn kỹ từng món một.
Trên những thứ đó dường như còn cả mùi hương của Tiểu Hoắc Tỉnh.
Môi Trương Sùng Quang run rẩy, anh nghĩ, chắc chắn là Hoắc Tây cố ý... Cô biết rõ trong lòng anh nghĩ gì, cô biết rõ điểm yếu của anh!
Cô... Thật đáng ghét!
Trương Sùng Quang xem từng món từng món, rồi lại đặt từng món từng. món xuống.
Rõ ràng hiện giờ chân của anh không tiện đi lại, nhưng anh vẫn từng bước vận chuyển hết số hành lý đó lên lầu... kéo vào phòng ngủ dành cho trẻ, dần dần lấp kín căn phòng đã trống rỗng rất lâu kia.
Vài ngày sau đó, Hoắc Tây lại gửi đủ thứ đồ tới, vẫn chỉ là công ty chuyển nhà đưa tới.
Mỗi lần Trương Sùng Quang đều tự mình mang lên trên tâng. Bao gồm cả đồ của Hoắc Tây.
Từng ngày trôi qua, Trương Sùng Quang trở nên lo lắng, anh đang đợi Hoắc Tây ra mặt, khi đó anh sẽ nói với cô rằng hai người họ không còn hy vọng, bảo cô đem tất cả những đồ vật này đi, thế nhưng đã một tuần rồi mà Hoắc Tây chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh.
Ngay cả điện thoại cũng không gọi đến lấy một cuộc.
Cuối cùng, trong một sự kiện xã giao công khai, Trương Sùng Quang gặp. được Hoắc Tây.
Ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy cô.
Anh thừa nhận, cho dù đã nhiều năm trôi qua, mặc dù hai người họ đã làm vợ chồng rất nhiều năm... Giờ phút này, anh vẫn bị cô làm cho rung động.
Mái tóc dài của Hoắc Tây đã được nhuộm đen, mái tóc xoăn đen dài đến tận thắt lưng.
Là một bữa tiệc rượu thương mại, cô mặc một chiếc váy đuôi cá sẫm màu, dáng người cao ráo xinh đẹp, mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cũng không đeo đồ trang sức quý báu gì, thế nhưng lại đẹp đến phát điên.
Trương Sùng Quang nâng một ly rượu vang, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Hầu kết của Trương Sùng Quang lăn lên lộn xuống: “Hoắc Tây, cô có ý gì?”
Thân hình cao ráo thon thả của Hoäc Tây dựa lên lưng ghế sô pha, tư thế và vẻ mặt đều có vẻ hơi lười biếng, vô cùng quyến rũ, cô nói: “Tôi có ý gì anh không nhận ra sao?... Nếu đến bây giờ mà Tổng Giám đốc Trương vẫn còn chưa nhận ra, vậy tôi đây không ngại nói rõ cho anh nghe, tôi định thứ bảy này sẽ chuyển tới đó ở, không chỉ tôi mà còn cả bọn trẻ nữa.”
Trương Sùng Quang trừng mắt với cô.
Anh biết, trong hoàn cảnh như thế này, chắc chắn sẽ có người chú ý đến động tĩnh của hai người họ.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?